- Sáng tác mới
Đôi tay nhỏ nhắn mở to hết cỡ nắm lấy cán chổi ì ạch quét. Nó nặng nhọc hết lia cái chổi sang bên này rồi lại kéo sang bên kia. Trông cái chổi như muốn to hơn người nó. Mãi một lúc lâu sau cái sân gạch nhỏ mới được quét xong. Nó ngẩng đầu lên. Chợt nó thấy ươn ướt ở sau lưng....
Anh Vượng chủ nhiệm Tất bật suốt ngày Đi không dính đất Như là chim bay Cái quần luôn luôn Xắn qua đầu gối Ngày ngày thăm đồng...
Mẹ ru em bằng lời ru dịu ngọt Em ru đời bằng giọt đắng và cay Khập khễnh đi trên đôi chân buốt gầy Con hẻm nhỏ bóng đổ dài khắc khoải. Tôi nhìn em mà lòng se thắt lại Em nhìn tôi cất lên tiếng chào mời...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Làng quê vào tiết tháng Ba Hoa gạo lã chã đem tra đậu, vừng! Đồng vàn lật ngửa mỏi mong Luống cầy chim sẻ tấu dòng chiếp chiêm, Hoa xoan tím ngát vương thềm Điệu chèo làng Khuốc hát mềm rạ rơm,...
Hội làng mở tiết Thanh minh Đồng xa heo hút một mình Mẹ thôi Vơ vài khóm cỏ vãi rơi Sao lâu mấy chục năm trời chưa xong ?...
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
"Nhân chi sơ, tính bản Thiện" là câu mở đầu của Tam tự kinh, một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống dùng để dạy cho trẻ em xưa. Câu này có nghĩa là: Con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay......
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất......
Ở Tây Tạng, trong nhiều ngôi chùa lớn, người ta đều truyền rằng những vị thượng tọa sau khi chết có khả năng tái sinh trở lại để cầm quyền nơi ngôi chùa của mình như trước, hoặc giả tái sinh để thực hiện cho xong hạnh nguyện của mình. Sau khi những vị Lạt-ma ấy thác đi, thì người ta liền tìm kiếm......
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
Với thơ, với mỗi người cầm bút sáng tác, đi và đến là hai đầu của mỗi cuộc hành trình. Từ cái tôi đến cái ta, hay từ thế giới quanh mình được quay về độc thoại. Chân trời ra đi, neo đậu và tìm ra gương mặt mình như thế, điều ấy đâu phải dễ?...
Con về thăm mẹ, chiều cuối xuân Tiết thanh minh, nhiều mây, nhạt nắng Mẹ hiện về trong mờ ảo khói hương Vẫn sắc áo nâu, miệng nhai trầu, môi thắm đỏ Nét mặt rạng ngời, với nụ cười tươi....
Gió xuân, cho cỏ rập rờn, Mưa xuân, cho cỏ ngọn mềm mật tơ. Trời xuân, cỏ nõn không ngờ, Sông quê cho cỏ hai bờ lụa thơm......
Ngày thanh minh con về thăm cha Khuất nẻo đường, cuối làng, cuối bãi Cha nằm đó mặc thời gian mê mải Mặc cho con mãi gọi: Cha ơi!...
Thanh minh đi hái tầm xuân Nào hay vướng nửa lưng quần cỏ may Để rồi lại chợt tỉnh chợt say Tầm xuân không hái, cỏ may mang về...
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên tẩm quất....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 백가쟁명(百家爭鳴 - bách gia tranh minh). Ở đây, bách - trăm, gia - /ngườinhà, tranh - đua, minh - lên tiếng/gáy. Câu này có nghĩa là cả trăm nhà đua nhau tiếng "gáy", trăm người đua nhau cất lời. Khi có một sự việc xảy ra, các chuyên gia, học giả, môn phái đều muốn tỏ rõ......
Nhắc đến nợ nghiệp, tự dưng lại nhớ đến hai chữ “Đi, Về”. Hôm trước, một số bạn tôi tranh luận về hai chữ này. Hầu hết đều cho rằng hai chữ này là nói đến cái chết. Thôi cứ tạm coi là như vậy. Bởi người ta nói ra điều gì đều là xuất phát từ sự hiểu biết của mình, đều là từ tầng của mình mà thể hiện......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!