- Sáng tác mới
Chao ôi! Liên tiếp Hội nghị này tới Hội nghị khác! Công việc nó phải thế! Dạy học, dự họp, hội nghị…và cả gặp nhau cũng trực tuyến! Liên miên - vì cái con Covid-19 nó hoành hành mà…...
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh cuộc đời là gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày hè nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Bình an chẳng ở đâu xa Nhủ lòng buông bỏ, thế là bình an... Không cần đợi đến niết bàn Một khi thứ ấy ngập tràn trong tâm......
Biển rộng bao la Biển không là nhà Mà sao nhiều cửa Mở vào mênh mông Cửa biển từ sông Mở ra dài rộng Biển rộng mênh mông Cửa là bến đợi...
Tôi đã “gặp” tâm hồn Trương Minh Hiếu qua tập thơ “Cội” của anh – Đó là hồn thơ của yêu thương chân thành, sâu nặng với cội nguồn, với gia đình và quê hương xứ sở....
Thật rồi đấy, anh không về nữa Em một mình ôm ấp con thôi. Gió đã đổi mùa Sương đã chìm, lá rụng. Tháng bẩy mùa mưa Quãng đường đời trơn ướt Em vịn vào mây...
Ta chạm vào bông hoa nâng niu sắc màu yêu từng cánh mỏng... Hoa cho ta chút tình bay bổng hương vị ngọt ngào và sự sống thăng hoa! Ta chạm vào một thân cổ thụ tôn vinh một cuộc đời cây cảm phục từng búp non trên cành xù xì thân mốc thếch.... Cây cho ta sức...
Rất tình cờ tôi có được tập thơ “Cội” của Trương Minh Hiếu (), một người chưa từng biết mặt, biết tên. Đọc liền tù tì một mạch cả tập thơ, tôi cảm thấy hình như cái nóng rát gió Lào đang hừng hực quanh mình tan biến bởi sự mát ngọt của những dòng thơ Trương Minh Hiếu....
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất
Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu...
Diều kia ngạo nghễ trên cao Cưỡi mây lướt gió dựa vào tài năng Dây kia chẳng nói chẳng rằng Buông tay giữ lấy, diều thăng về trời....
Từ buổi dáng làng nằm trong chiếc ba lô anh khoác lên vai mang vào mặt trận một thời tuổi anh đồng nghĩa cùng cây súng niềm vui sáng lên những khoảng trời qua từng đợt bom rung...
Một lần, tôi còn nhớ Trên đường đi Tuyên Quang Vô tình thấy dáng đó Xe lướt qua vội vàng... Lạ lẫm bàn chân đất Đầu trần giữa nắng rang Khoác " tấm chăn" loè loẹt...
Qua một lần đói bụng Mới thấy cơm gạo quý tựa trời Qua một lần kiệt sức vì khát Mới hiểu nước là sinh mệnh của ta Nếu một lần tịt mũi
Sẽ thấy, chỉ thở thôi, cũng hạnh phúc lắm rồi...
Trương Minh Hiếu là một cây bút thơ, thành viên của nhóm “Búp trên cành”. Anh đã tham gia lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do hội VHNT Thái Bình tổ chức từ năm 1979 -1982....
AN nhàn là "địa trung tiên"(*) LẠC nơi trần giới giữa miền nhân gian. TỰ ta danh lợi chẳng màng. TẠI ta-bà có Niết-Bàn trong tâm....
- Mỵ ơi. Tao đã về đây này. Có chuyện vui muốn kể cho mày nghe này Giọng Hoa vang lên líu lo từ đầu ngõ. Chỉ có tiếng gió , tiếng xào xạc của bụi tre già đầu ngõ. Nhìn quanh mảnh vườn nhà Mỵ xơ xác cây cỏ dại mọc um tùm....
Hãy sà xuống tay ta Trong bao la biển biếc Giữa ầm ào sóng nước Trời xanh trong mắt trong Đôi cánh xòe thong dong Nghiêng bao mùa mưa gió Qua muôn trùng xứ sở Liệng vòng chim buông lơi...
Tình yêu là sự từ bỏ. Yêu một ai đó chính là vì tình yêu đó, tôi từ bỏ việc yêu người khác và từ bỏ tiếp nhận tình yêu của người khác. Tôi đã từ bỏ mọi thứ. Từ ngày đó tôi đã dành cho anh ấy tất cả những thời gian của mình....
Đôi mắt ấy trong veo tròn như tia nắng sớm xanh như hơi thở mùa xuân nhìn tôi nhòe lệ Xin người, xin đời! Nước mắt vẫn rơi
Bao yêu thương bỗng thốt nên lời dồn về Vòng tay ôm thật chặt Chia xa...
Mẹ ơi giữa sáng hôm nay Con như giọt nước mang đầy phù sa Giữa bao la biển mặn mà Con làm hạt muối mẹ hòa hôm nao Giữa đêm vời vợi trời cao...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!