- Sáng tác mới
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng....
Anh không muốn ví em là biển Biển dẫu mênh mông vẫn giới hạn bến bờ Anh không muốn ví em là biển Sắc biển dẫu xanh Vẫn đổi thay theo ánh nắng trời cao Anh muốn đến bên em Bằng muôn nỗi khát khao...
Tôi thực sự hào hứng đón nhận, nâng niu và trân trọng đọc liền mạch “Đường vào ánh sáng” tập thơ của ba tác giả Nguyễn Thị Uyển, Nguyễn Phương Thủy và Hoàng Tố Uyên Rose....
Kho tàng văn học dân gian thông qua truyền miệng, đi qua các thời đại mà tạo nên những vỉa tầng địa chất của lịch sử văn hóa loài người. Đó là kho tàng phong phú, quý hiếm, cho ta nhận biết được một cách chân thực những gì nhân loại đã đi qua, đã tạo dựng....
Em hát anh nghe bản tình ca mùa hạ Về một chiều mưa, mưa hoài, mưa mãi Trên con đường xưa và mùa hoa cải Về một dòng sông bên lở bên bồi...
Hè về vang tiếng ve ngân Trời xanh cao vút đầy sân nắng vàng Tiếng chân rảo bước rộn ràng Thuyền đầy ắp cá lưới giăng giăng mờ Một đàn em nhỏ ngây thơ...
Tôi luôn biết lắng nghe những ý kiến khác mình trên con đường khó khăn đi tìm chân lý Vì tôi biết nếu làm người vị kỷ Thì chẳng bao giờ nâng được mình lên...
Trăng thượng huyền no gió Như cánh diều tuổi thơ Ta buông dây rượt bắt Trên cánh đồng xanh mơ. Hôm nay diều trở lại Vàng hươm một nụ cười Sợi dây cùng thơ dại Ở đâu trên bầu trời?...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Theo lịch, tối nay toàn thị xã bị cúp điện. Loay hoay một lúc, mấy cây nến cũng tạo nên thứ ánh sáng nhờ nhờ. Căn nhà hai tầng bỗng trở nên tối tăm, ngột ngạt vì không có điện. Con gái liền đề xuất đi dạo....
Thơ tình tôi viết cho ai nhỉ Nửa để mênh mông nửa để chờ Nửa chờ tôi để trong mơ Nửa mênh mông để bến bờ người thương...
Tôi tin rằng ai từng đọc cuốn sách “Nghệ sĩ Tân Nhân và Xa Khơi” của nhiều tác giả” do nhà xuất bản văn học ấn hành năm 2017 sẽ đồng cảm cùng tôi trong những rung động thẩm mỹ cao đẹp về trái tim thắm đỏ, về những ước nguyện thiêng liêng “Tôi ca hát vì Người - Tổ quốc” và tình yêu đầy thương cảm......
Kinh khuyết lùi xa, Tây Hồ dạo bước. Sen ngọc rung rinh mặt nước Sâm cầm thong thả bay đôi. Sạch trong cát bụi cuộc đời, Thăng Long mây tỏa xa vời còn đâu. Hôm nay được ngày rảnh rỗi Thầy trò ta chơi nhởi cảnh Ngũ Hồ....
Thuyền cũng xa rồi, em cũng xa Hoàng hôn nắng tắt phía sau đồi Hoa xoan tím rụng tràn ngang lối Bóng người năm cũ cũng xa xôi....
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Anh Không trách Khi em chở hoàng hôn Vào nỗi nhớ của anh Chở Cả dòng sông tuổi học trò Vào bến bờ câm lặng Chở Cả mùa thu vàng Đầy nắng lên trời Nhưng Anh sẽ trách Và sẽ trách suốt cuộc đời...
Tôi đã có một khoảng trời màu tím Sống cùng em trong man mác nỗi buồn Chiều buông xuống trên dòng sông lặng lẽ Phút chạnh lòng nghe em hát "Người ơi"...
Bài này ban đầu mình định đặt tên là Nhà Thờ hay Nhà ở. Nội dung sẽ có nhiều đụng chạm, có lẽ có thể gây nhiều bức xúc, rất mong người đọc có thể bình tĩnh, đọc và nghĩ về cuộc sống, không chỉ của mình, của người thân hiện đang ở quanh mình, nghĩ về những cuộc sống hiện còn éo le khác, để đạt được......
Lỡ lên một chuyến đò, văn chương làm chèo lái. Trôi trên dòng trôi ấy, bến bờ ở phía xa. Vùng đất nào đầy hoa, vùng trời nào đầy gió....
Nhà Búp (nhabup.vn) xin hân hạnh gửi tặng các độc giả thân thương của Nhà Búp một mối duyên lành, một tác phẩm mới của các tác giả của Nhà Búp mang tên “DUYÊN”....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!