- Sáng tác mới
Thấm thoát đã nửa mùa xuân mưa phùn gió bấc không còn, chỉ có nắng mới gió ấm phơi giữa đất trời. Thiên nhiên và cây cỏ thi nhau trổ hoa khoe sắc phơi màu. Giữa muôn hồng ngàn tía kia không biết có ai để ý tới loài hoa dành dành trắng ngần bình dị mọc ở nơi thôn dã mộc mạc làng quê ?...
Phố nhỏ bằng lăng tím ngắt Gió mềm se lạnh má hồng Nàng Bân mải chơi lâu quá Tháng Tư áo vẫn chưa xong!...
Bỏ lại vui buồn trong nỗi nhớ tháng Ba Tháng Tư về nắng dịu dàng quá đỗi. Tháng Tư về hoa loa kèn nở vội Trắng muốt, tinh khôi chào đón khúc giao mùa....
“Đối cảnh sinh tình” hay “tự cảnh sinh tình” là việc tâm của chúng ta bị dẫn động khi đối mặt với một tình thế hay cảnh vật. Chúng cũng có thể đơn giản chỉ là một ý nghĩ, một lời nói, một ca từ, một câu thơ. Chúng như chất xúc tác, như muối rắc vào đầu ta, vào tâm ta, như nhắc nhớ ta phải ngoảnh......
Cuối xuân thời tiết ẩm ương quá. Mưa vừa mới lây rây rắc bụi se se lạnh thế mà chỉ lát sau trời đã hưng hửng nắng, hiu hiu gió ấm. Thiên nhiên vừa nồng nàn tinh khôi vừa nhạt nhòa sương khói khiến cho lòng người lúc vật vã suy tư khi lại tĩnh lại trong trẻo ngây thơ như giọt sương mai buổi sớm. Chợt......
Em chờ anh, em đợi anh Tháng Ba đã đỏ thắm cành mộc miên Giao mùa mưa nắng chung chiêng Tình em xanh một khoảng riêng trên đầu...
Tháng Ba về anh có biết không Lúa mướt xanh đương thì con gái Dập dìu làng ta vui mùa trảy hội Thôn nữ cười, xúng xính tứ thân....
Có gì đắm sâu trong câu hát ngày xuân Làm chín mọng những chùm quả ngọt Có gì bồi hồi trong tiếng chim đương hót Tươi mát ngọt ngào hương sắc Thuận Vi....
Đó là một buổi chiều bình yên cùng với Tình yêu của mình, bên “góc nhỏ riêng tư” của mình … Ngoài kia, tiết trời đã rõ là Mùa Xuân - một ngày Tháng Hai!...
Cuối năm Khăn nhung mẹ quấn vành dây Áo nhung Hà Nội Mẹ đi lể chùa Tuổi thơ én liệng như mơ Gió giao mùa rộn bên tờ lịch bay...
Chỉ còn khoảnh khắc nữa Có một mùa qua đây Chỉ còn khoảnh khắc nữa Năm tận và tháng bay....
Cuối năm thương nhớ muôn năm cũ Chẳng biết để đâu bỏ vào thơ Nhựa lên cành héo mai bật nở Chấm đỏ mưa xuân nụ hoa đào......
Cầm trên tay tập thơ của chị Trần Huyền Tâm, cứ lật giở thêm từng trang, ngân nga thêm từng bài, nghĩ dài nghĩ xa về những năm tháng đã qua, những ngày giờ chưa tới, tôi thấy mình có lỗi với thời gian....
Như một người đi mải miết Không ngoái lại nhìn Chỉ đến khi mệt mỏi Dừng chân lại Nghỉ Đấy là mùa thu!...
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật......
Mặt trời dần lên cao, nắng rực rỡ nhưng không chói chang gay gắt. Nắng lấp lóa trên những vành nón nghiêng nghiêng, nắng long lanh lặn vào những giọt mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt ửng hồng của người thôn nữ, nắng lung linh tỏa sáng trong những ánh mắt, những nụ cười đằm thắm, nắng chìm vào những......
Đông chợt về trong một ngày Thu đã thật Thu. Nắng đã rất mỏng còn gió thì đủ độ se sắt. Lang thang trong chiều nắng gió lơi lơi, bất chợt nhặt được bông hoa Lục Bình lẻ loi đang lững thững trôi trên con kênh xứ người. Bông hoa đẹp quá, đẹp đến hoang dại, đẹp tới mong manh. Bỗng nhiên thấy nhớ......
Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu Khi ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ Một cái gì rất xa, rất xa…....
Bạn quen với nắng phương Nam Có còn xao xác Đông sang, Thu về....
Có điều gì muốn nói cùng nhau Mà hoa sữa nồng nàn đến thế? Thêm heo may, đêm về, qua ngõ phố Thu dềnh dàng, buông sắc vàng rơi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!