- Sáng tác mới
Chim vẫn hát ca như mọi ngày, Xanh vẫn chồi lên vòi vọi xanh màu ngọc, Dòng người cứ xô nhau, Phố phường tấp nập, Ai quạt lửa sau gáy ta, Bỏng hơi thở con người......
Heo may về ngõ nhỏ Bất ngờ gặp hương quen Vừa giống như hương sen Gần giống như hương bưởi À, đúng rồi hương Duối
Chín vàng những ngày xưa Nhớ người dưới nắng trưa Hái duối vàng một thủa...
Ngày đầu tiên nghỉ hưu Nhận đồng tiền "bố thí" Một khoản rất lìu tìu Một lẻ năm đô Mỹ (105 $)! Colonel Sanders nghĩ: "Mình là đồ bỏ đi
Phải ăn bám xã hội Sống nữa mà làm gì?!!!"...
Chia sẻ sự phiền lòng của chúng ta với người thân nghe có vẻ như là tốt. Nhưng chẳng tốt chút nào nếu chúng ta tống một mớ bòng bong những cảm xúc của mình lên người thân - những người sẵn sàng chịu đựng mình vô điều kiện....
Tôi gặp người ấy mùa hè, Bừng bừng lửa Phượng ve ve váng trời. Nón nghiêng che khuất miệng cười, Đọng trong ánh mắt như lời chào êm. Hương Giang nước lẫn trời đêm,...
Mã nhĩ đông phong (tiếng Hàn 마이동풍 tiếng Hán 馬耳東風 - mã nhĩ đông phong). Ở đây, mã - ngựa, nhĩ - tai, đông - hướng đông, phong - gió. Ý câu này là gió đông thổi vào tai ngựa. Nghe lạ nhỉ?...
Nơi đó từng là chốn đi về Của bao gia đình, từng là tổ ấm Là những tiếng cười, bữa ăn ấm cúng Sau một ngày đầy áp lực xung quanh…
Bất cẩn thôi, mộng đã vỡ tan tành...
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Người đi hôm ấy mưa trắng ngõ Nước mưa lần lữa chẳng chịu trôi Nắng bỗng bần thần không tắt vội Vàng úa cả sân úa cả trời
Người đi chim sẻ khan hết tiếng Cu gáy nhặt khoan tựa gọi đò Lửa đậu đỏ hoe nhang cháy dở Đến bất ngờ kia cũng bất ngờ...
Trời khóc! Từng giọt nước mắt đen, Cay, mùi khói khét Loang đường phố Ướt ngôi nhà xiêu đổ Vì đau! Đồng tiền nát nhàu Đếm lòng tham, Tội lỗi, Đốt ngọn hung tàn Thiêu cháy ước mơ....
Những nếp nhăn trên trán hằn sâu như rãnh cày ánh mắt thì trầm đục Gã buồn hay vui đây ? Cái miệng đang mím lại Hình như Gã muốn cười Nhưng nụ cười không nở...
Chẳng biết vì sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hoả sơn trắng tựa ngà Người bảo Giời cho cần giấu kín...
Mấy hôm mải đọc sách Quên béng mất làm thơ Người ngác ngác ngơ ngơ Vợ bảo mình bị ngáo. Túm vội được chiếc áo Phăm phăm chạy ra đường...
Rượu là thứ ta cùng nhau trao nhận, phá vỡ khoảng cách, Tình là thứ càng cho, càng nhận chỉ làm càng nhớ thêm. Rượu làm ta no nê bụng, Tình làm ta no nê tâm hồn....
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Hồi bé trèo me trèo sấu Già trèo cây ngả Hồ Gươm Tuy chẳng bằng con bằng cháu Cũng vênh vang với phổ phường Mặt Hồ như một tấm gương Soi nắng soi mây soi gió...
Nhẹ như hoa xoan rơi, Ngoài phòng văn mưa bụi. Thấu mùi hương đất trời Kết Càn Khôn muôn tuổi Bạn ơi, ta xuống đây, Bởi một thời lạc lối Ai bịt mắt bắt dê, Ai reo hò cười nói?...
Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời Giờ xác xao co ro cánh rụng...
Tôi tìm thấy sự an tĩnh, niềm hạnh phúc lặng lẽ mỗi ngày khi luyện tập lòng biết ơn. Lòng biết ơn sẽ kiến tạo, vô ơn sẽ phá huỷ. Trong cuộc đời có rất nhiều điều chúng ta phải biết ơn....
Tự nghiệp tự đắc (tiếng Hàn 자업자득 tiếng Hán 自業自得 - tự nghiệp tự đắc). Ở đây, tự - tự mình, nghiệp - quả nghiệp, đắc - được nhận.
Đây là một câu thuộc giáo lý nhà Phật. Nghiệp là cái luôn bám dính theo ta và thay đổi tùy theo...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!