- Sáng tác mới
Đến một ngày nào đó Nhận ra mình đã già Không còn nhiều hứng thú Với náo nhiệt quanh ta… Ta trằn trọc khó ngủ Tỉnh giấc đợi tiếng gà...
Lũ kiến thật kỳ lạ! Chỉ vài giọt sữa thôi Chúng rất mau đánh hơi Kéo bầy đàn bu kín Chẳng rõ những chú kiến Chở chất lỏng thế nào? Để có thể về tổ...
Ngày nhỏ, anh Tuấn hơn tôi 8 tuổi nên được mẹ giao nhiệm vụ trông tôi. Đi học tổ, học nhóm, anh cõng tôi trên lưng, đến nơi thì để tôi tha thẩn chơi trong lúc anh và các bạn học bài. Anh tôi có sở thích "giết rôm", cứ một lúc lại vạch lưng tôi "xem c...
Tóc cứng lung tung Che vầng trán nhỏ Mắt quầng sâu Xanh xạm dày vò. Bao gian khó người ơi Thương vời vợi. Xin trả lại đời Những lỗi lầm xưa gian dối Xin trả lại trời...
Đêm lung linh thơ nhạc Huyền Tâm Trăng mùa THU CHÍN tròn viên mãn Gió rủ mây hoà vào chúng bạn Đến đây rồi lạ cũng thành quen ĐẤT VÀ MẸ đất là mẹ hiền...
Thu lại xanh Hà Nội nắng lại vàng Dù vừa qua những ngày giông bão Cây gẫy lại đâm chồi Hồ Tây mờ ảo Tiếng chuông chùa lại như thực như mơ...
Sáng nay đi đường, bụi bay vào mắt, định cáu. Nhưng định tâm nghĩ lại, ơ hay nhỉ, cáu cái gì chứ, muốn không bị bụi bay vào mắt, hoặc đeo kính tốt, hoặc đừng ra đường Đường nào cũng có bụi, không ít thì nhiều, kể cả đường đời, kể cả trên con đường tu để trở thành Phật....
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
Tôi gặp Phạm Minh Châu vào mùa hè năm 1980, tại Lớp bồi dưỡng dành cho các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn thơ do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, lúc đó Châu chưa tròn 11 tuổi. Sinh ra ở miền quê lúa Thái Bình, Châu và nhóm Búp chúng tôi đã có chung một khung trời kỷ niệm với những......
Thuyền trống thì dễ bị sóng lật. So với chiếc thuyền có chở một lượng đồ nhất định thì chiếc thuyền trống, chỉ một cơn gió hơi mạnh thổi đến cũng khiến nó khó trụ vững, dễ bị lật hơn....
Thứ Ba, ngày mùng một Đón chào ta Tháng Mười! Mùa vàng Thu lá trút Như gấm trải muôn nơi... Lòng người còn chơi vơi Nỗi buồn sau cơn bão...
Tình yêu là nam châm Điện trái chiều cuốn hút Tình yêu là lửa đốt Cháy là cháy hết mình Tình yêu là bình minh Rực rỡ trên nét mặt Tình yêu trái tim mình...
Vợ chồng lý tưởng nhất Bên nhau đến cuối đời Chẳng may một người mất Phải đành lòng vậy thôi Chẳng nên đi bước nữa Dù một mình chông chênh Bởi đôi khi hai nửa...
Xe cát lấp biển đêm ngày Biển mênh mông thế mà đầy được ư Dạ thưa nhà cháu không ngu Xe cát để kiếm cái cho vào mồm....
Không ăn tiền, chỉ ngậm tiền Thế mà vẫn phải ngồi yên trong nhà Bốn chân mà chỉ có ba Đố các bạn biết tôi là con chi? 2/ Tư Rằm Mùng Một được ngửi nhang...
Con gì bơi lội tựa bánh canh Chuyên đi rình hút máu dân lành Miền Tây nước ngập thường hay sống Chấm vôi vào miệng chạy cho nhanh....
Rình mò bám gót sơn tràng Co đi co lại vội vàng mà đi Hút máu chứ chẳng ăn gì Bị lửa đốt đít nó thì toi ngay...
Mưa bỗng rơi Trời mênh mang buốt lạnh Lá không kịp vàng Xanh xao nuối tiếc Những chiếc ô buồn Tuôn nước mắt Gió hắt ngang dòng Trong vắt nỗi đau Chẳng biết tự đâu...
“Mưa đền cây, em đấy hiền hòa Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc. Đáp đền cho anh những gì đã mất Để cuộc đời này mãi mãi bắt đầu yêu.” Đó là mấy câu thơ trích trong bài thơ “Mưa đền cây” của một thành viên Nhà Búp đến từ làng vườn Thuận Vy, một cô gái có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết......
Rồi sẽ đến một ngày ta ngộ ra rằng Ai quan trọng, Ai chẳng hề quan trọng, Ai không còn quan trọng nữa, Ai vẫn là người quan trọng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!