- Sáng tác mới
Hình như có một con đường xưa cũ Xuyên hương đồng cỏ nội tới thung sâu Hình như có một dòng khe nước nông sâu Khe khẽ rì rầm hát cùng hương sắc Hình như có đôi tình nhân nhìn sâu mãi vào trong nhau ánh mắt...
1. Cuộc sống dù không công bằng nhưng dẫu thế vẫn cứ ổn. 2. Khi nghi ngờ, bước tiếp theo hãy bước ngắn lại. 3. Đời quá ngắn để lãng khí thì giờ cho việc ghét ai đó. 4. Không cần phải thắng mỗi khi tranh đấu. Hãy thừa nhận sự khác biệt của nhau và ngừng tranh đấu....
"Ông ơi, hồi xưa Ông sống thế nào khi mà - chẳng có tí gì công nghệ - không internet - không cả máy tính - chẳng có drone - không điện thoại di động - không có Kakaotalk - và không cả facebook nữa?...
Có rất nhiều page của các cặp đôi hạnh phúc, thậm chí không cần con cái, vẫn hạnh phúc, thời gian khá dài. Mình thấy họ bên nhau nhiều năm qua, các cặp đôi này cũng chia sẻ nhiều điều, mà họ đã trải nghiệm để giữ gìn mối quan hệ......
Đêm Noel. Dù là một năm bất thường với bao biến cố và khó khăn, mất mát... vẫn có thời khắc cho tĩnh tâm và hy vọng. Đêm Noel vẫn lung linh ánh nến và thiêng liêng lời nguyện cầu....
Bài này mình viết dành cho người đang gánh chịu stress về việc thu nhập thấp, đầu tư không hiệu quả, lo lắng vì tiền bạc. Dĩ nhiên ở mức độ trên 100 tỷ đổ lên xin phép bỏ qua. Vì có 100 tỷ mà stress thì stress này không cần xử lý. Tầm đó thì tự khắc có chuyên mục khác thụ án....
Ta cầu cho những vì sao mang nỗi buồn của Người ấy đi Ta cầu cho những đóa hoa sẽ khiến trái tim Người ấy trở lên đẹp đẽ Ta cầu cho niềm hy vọng sẽ lau hết đi những giọt nước mắt của Người ấy Và hơn hết thảy, ta cầu cho sự lặng im sẽ khiến Người ấy trở nên mạnh mẽ...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Họ đến rồi đi khỏi Cuộc đời mang theo năm tháng lẫn buồn vui ngọt ngào hương vị duyên và nợ thao láo năm canh tiếc một thời Ngoài kia Dòng đời trôi và Dòng người trôi...
Một chàng trai Do Thái Hỏi giáo sĩ uyên thâm Một cuốn sách trí tuệ Nổi tiếng dân tộc mình. Anh đã từng tốt nghiệp Một đại học lừng danh Và đang làm Tiến sĩ Ở nước Mỹ văn minh....
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc....
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Không phải Đức Phật đạt toàn giác sau 49 ngày ngồi gốc cây bồ đề. Sau lần giác ngộ ban đầu ấy, Đức Thích Ca luôn tự đề cao giác ngộ bản thân qua mỗi ngày. Ngày hôm nay giác ngộ rồi lại thấy điều giác ngộ hôm qua là chưa đúng, chưa đủ....
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!