- Sáng tác mới
Helen Adams Keller (27/6/1880 – 1/6/1968) là nhà văn Mỹ, bị mù và điếc. Người thầy của Bà, cô giáo Anne Sullivan đã vượt qua sự thiếu vắng ngôn ngữ để dạy Bà cách giao tiếp và nhận thức thế giới. Chuyện này đã được dựng thành kịch và bộ phim The Miracle Worker....
Em không muốn khóc. Em không muốn nghĩ tới một lần nữa em sẽ buồn như thế nào khi anh đã ra đi Không chỉ vì em sẽ một mình đơn lẻ mà cũng vì em biết, nơi anh đến - nơi đó trống rỗng Trong anh trống rỗng....
Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn thích ngủ với cửa sổ mở. Không phải vì tôi thích những cơn gió đêm mát rượi, cũng không hẳn vì muốn nghe tiếng lá xào xạc hay âm thanh tĩnh lặng của màn đêm. Điều tôi mong chờ nhất chính là khoảnh khắc bất chợt tỉnh giấc và nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh....
Em cứ trách anh không về với cỏ Để sương một mình lấp lánh soi trăng Những khát khao dâng lên từ đất Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm ! Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân...
Con gái à bên ấy hay gì đâu Súng nổ bừa ngoài đường nổ cả trong trường Con gái à bên ấy học cao bằng tiền vay chính phủ Vậy khoản này là bố mẹ cho vay Con gái à hàng xóm của ta Chỉ bán một cái xe xoàng là đủ...
Gửi lại quê hương những con đường như những mối tình riêng Dẫn cuộc đời ta đi về trăm ngả Những cánh đồng mưa đông, nắng hạ
Suốt mùa cày rung trong tầm bom Gửi lại tuổi thơ những vòm đa...
Có bà tên Thanh Đế Đạo Phật bà rất sùng Bà sùng đến lập dị Và cẩn thận vô cùng. Lúa đậu trồng ngoài ruộng Thì sao tinh khiết đây
Làm bánh trái dâng Phật Không thể dùng thứ này....
Có một đứa em bảo tôi rằng: Sao em thấy chị chẳng mấy khi buồn? Tôi nói với nó: Cứ bình thản như dòng nước chảy, như mây trời trôi em nhé! Nó trách tôi: Chị dạo này văn quá, em ngại nghĩ lắm! À! Vậy chị nói thế này cho nó đời hơn một chút: Cứ bình thản mà bước, đơn giản mà sống thôi em nhé!...
Khi tàu vào thành phố xa lạ... Thấy ánh đèn phố vốn chưa từng quen Anh mở lá thư em trao lúc chia tay Bỗng cảm thấy chưa bao giờ nhớ thế Chẳng nhìn rõ thành phố về đông chìm trong tuyết đêm Chẳng nhìn rõ thành phố về đông chìm trong tuyết đêm...
Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân… Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người...
Tôi hỏi người ơi có bâng khuâng Nhớ về quê mẹ đất dịu hiền Nhớ bến sông xưa chiều gánh nước Chân trần trắng muốt ai trộm trông.
Tôi gọi tên em giờ nơi nao...
Nếu con bình tĩnh trong khi Mọi người hoảng hốt ngờ vì lỗi con Nếu con giữ tấm lòng son Tự tin khi mọi người còn chưa tin, Chấp nhận người - mọi cách nhìn Kiên tâm chờ đợi chí bền không lơi. Bị dối lừa, chẳng lừa ai...
Mùa xuân hoa cỏ sinh sôi Con vui về thăm quê trong những ngày nghỉ tết Nhưng ốm vặt Bởi trời nồm và độ ẩm cao Lớp ba Con gái giỏi giang được chuyển sang lớp mũi nhọn của trường Con tự hào nhưng băn khoăn vì bạn mới cùng bàn hình như không giỏi....
Cô gái ấy sống ở Gamuda, nơi những con đường rợp bóng cây xanh, và những khu vườn luôn đượm mùi nắng. Cô gái đi qua mỗi sáng, chân nhẹ như gió, tóc thoảng mùi hoa sữa. Cô gái ấy cười – nụ cười trong như mặt hồ ban mai,...
Thời gian tập trung liên tục --> tối đa chỉ được 90 phút - Ngủ dưới 6 tiếng --> sẽ làm giảm trí nhớ - 6 phút đọc sách --> giúp giảm 68% xì trét - 96% điều lo lắng --> về thực tế là không xảy ra - Ôm nhau 30 giây --> giúp giảm 33% xì trét - Ngủ trưa 20 phút --> hiệu quả ngang ngủ......
Trên một con đường, lúc đầu đi một mình, ta vừa đi vừa quán sát xung quanh, biết chỗ này hoa nở, chỗ kia hoa héo, chỗ này có sỏi nhưng nền chắc, chỗ kia đất bằng nhưng ẩm dễ lún chân. Ta cảm nhận được từng miếng sỏi, cái gai đâm vào chân sau mỗi lần đặt bàn chân xuống....
Mất niềm tin thì nên uống rượu Còn niềm tin thì liệu dùng bia Rượu say cứ ngủ chán chê Niềm tin chẳng có thì phê vô chừng. Nhưng còn tin thì đừng ngất ngất...
Mùa xuân về mang theo ánh nắng vàng dịu dàng, lan tỏa khắp muôn nơi, đánh thức vạn vật sau những ngày đông lạnh giá. Ánh nắng đầu xuân không gay gắt mà ấm áp, nhẹ nhàng như bàn tay mẹ vuốt ve cỏ cây, làm bừng lên sắc xanh mơn mởn của lá, sắc thắm rực rỡ của hoa....
Cái lạnh cuối năm giấu mình trong màu xanh dịu nhẹ. Ông mặt trời xa vời vợi phớt một sắc vàng trong suốt lên những cành cây khẳng khiu đã đóng mình ngủ đông. Những thân sồi cũ kỹ nâu thẫm hay những hàng bạch dương trắng bóc kiêu sa, tất cả đều trơ trụi. Mùa đông xứ Âu....
Nhuận cầm theo cuốn sách đã ghi sẵn lời đề tặng; tắt đèn bàn viết, bật đèn cầu thang, tắt đèn phòng, xuống tầng trệt rồi lại tắt đèn cầu thang. Anh nói với bà Nền, mẹ anh là nhà sắp có khách, cái Minh con bà Nếp....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!