- Sáng tác mới
Mình bấm chuông lần thứ hai, vẫn không thấy ai ra mở cổng. Nhìn xuống, thấy cánh cổng khép hờ, mình tự đẩy cửa đi vào. Im ắng. Thường thì đón mình là chị ấy, tất tưởi, hồ hởi, chạy từ bếp ra, trên tay có khi còn cầm cái thìa to, hoặc một nắm rau đang nhặt dở....
Tôi không thích câu "tuổi này còn làm được gì nữa". Câu này sao cứ như hàm ý muốn buông bỏ điều gì đó, vậy nên tôi không thích câu này. Nói "Tuổi này còn làm gì" giống như ta chấp nhận rằng quãng đời còn lại còn chẳng bao nhiêu vậy....
Ở xóm núi bình yên này, người ta viết lên những chiếc đèn lồng đỏ những nguyện vọng,mong muốn của mình rồi thả cho đèn bay lên trời, mang những tâm nguyện của mình gửi lên đấng bề trên mong được các ngài chứng cho....
Mỗi lần con về thăm mẹ Mẹ vui, mẹ đón, mẹ mừng Mẹ lắng nghe con kể chuyện Dạy học vui và được khen Mỗi lần con về với mẹ Con lại thấy mình trẻ con Con lại thấy mình hồn nhiên Khoe mẹ như hồi thơ bé...
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Tôi đã đọc khoảng 500 tập thơ cổ kim Đông Tây, hiện đại, hậu hiện đại, đương đại đủ cả. Năm 2015 khi được chị tặng tập thơ này, tôi chăm chú đọc ít nhất là không bỏ sót từ nào. Tuy nhiên ấn tượng chung là khó nắm bắt. Rất nhiều những cái khác trong cách thức diễn đạt, ở ngay đơn vị từ, cụm từ....
Mười ba mơ gái trăng rằm, Năm tư mê tít ba nhăm góa chồng, Bảy hai gối vẫn đàn ông, Tám mươi từ ngực xuống không chịu già. Đàn ông vốn thích đàn bà Gừng càng cay mới thật là gừng yêu,...
Lưu ngôn phỉ ngữ (Tiếng Hàn 류(유)언비어; Tiếng Hán 流言蜚語), trong đó lưu - trôi nổi, ngôn - câu, phỉ - hôi hám, ngữ - lời. Có câu giống là 부언류(유)설 (浮言流說 - phù ngôn lưu thuyết) với phù - nổi, thuyết - chuyện; hay 부언랑(낭)설 (浮言浪說 - phù ngôn lãng thuyết) với lãng - sóng nước....
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Sự chân thật là trân quý nhất Để con người sống tốt như mơ Nhưng giả dối luôn chen chân lấn đất Nước một dòng , sông lại hai bờ Cũng có khi chân thật ngu ngơ Để giả dối tha hồ tung tẩy...
Tự nhủmỗi ngày đọc vài trang sách viết mấy câu thơ thưởng trà ngắm hoa …suy ngẫm Có câu lớn tuổi rồi nên sống chậm ghét yêu đói khổ sang giàu Nhưng có ngày ngồi thật là lâu...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Trường THPT Phước Bình, thị xã Phước Long vừa diễn ra Lễ tri ân của gần 500 em học sinh lớp 12 khóa 2020-2023 với các bậc phụ huynh và những người thầy cô thân yêu của mình trước khi các em chính thức bước vào cuộc đời ở tuổi 18 đầy nhiệt huyết....
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Có một người ở xa về quê Làng còn đó, người thân không còn nữa Đường mới mở xẻ đôi ruộng lúa Lơ ngơ trên chính quê mình...
Đời thật lạ Có khi mình nằm vắt vẻo Gửi hồn tận tít cung mây Thong dong vân du muôn nẻo Lòng tuyệt không chút bụi trần… Có khi gạo tiền mắm muối...
Sau một seri bài phê bình về những tập thơ đương đại, cũ nhất cũng là những năm 90 của thế kỷ trước; tôi được bạn trao cho một tập thơ mà tác giả cùng thế hệ với các nhà thơ chống Mỹ....
Bài thơ “Cổng Làng” được nhà văn Phạm Lưu Vũ viết năm 2013 với bối cảnh xuất xứ như nhà văn đã chia sẻ vừa qua. Tôi có cơ hội nhận được bài thơ do tác giả gửi và được tham dự bữa “riệu” có anh Nguyễn Trọng Tạo hát...
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Ta làm ra tiền để phục vụ con người, nhưng nếu quá bám víu vào tiền thì con người sẽ là nô lệ của tiền. Áo là để gìn giữ thân thể nhưng nếu mặc áo đắt tiền quá thì ta lại phải gìn giữ cái áo đó. Người ta có nhà để sống nhưng nếu nhà xịn quá, trong nhà nhiều thứ đắt tiền quá thì con người lại trở......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!