- Sáng tác mới
Phong thủy là một vấn đề được nhiều người quan tâm. Đặc biệt, phong thủy ra sao để có thể trong ấm ngoài êm, để có thể phát tài, phát lộc v.v.. lại càng được chú ý nhiều hơn. Tuy nhiên, ít ai biết được một điều tưởng như đơn giản mà hết sức then chốt rằng “phong thủy tốt nhất là nhân phẩm”....
Tôi ngược trở về với nơi ấy tuổi thơ Nhớ cánh buồm nâu đang xuôi về phía biển Ngắm mái đình cong nhớ cánh diều trên bến Ai thả lên trời trong chiều gió heo may...
Ngày còn nhỏ hắn thường đi tàu thủy ngược dòng Trà Lý, ngược dòng sông Hồng để lên Hà Nội. Sông ngày ấy lúc nào cũng đầy nước và đỏ đục phù sa. Hắn nhớ để đi hết chặng đường khoảng 100km đường thủy là phải dậy từ 3 giờ sáng,...
Hôm nay Rằm tháng Giêng. Rằm đầu tiên của năm, thế nên người ta dành cho nó nhiều trọng thị, cúng kiếng, bày biện thịnh soạn. Bởi vậy Việt Nam ta mới có câu ăn tết cả năm không bằng Rằm tháng Giêng....
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Có nhiều trường hợp, càng là người khổ đau lại càng là người ích kỷ và tự cho bản thân mình là trung tâm. Người có tâm hồn thư thái luôn dễ kết giao với người khác và hẳn là rộng lượng hơn nhiều....
Đến tận giờ gã cũng không hiểu vì sao thời đó bọn gã nhiều năng lượng đến thế. Cả lớp sáu chục con người ta mà số có cân nặng trên 50kg chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà đạp xe 40 - 50 km thậm chí đi Hải Phòng hơn 70km cũng chỉ là chuyện thường ngày ở XÓM....
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi......
Có người luôn nghĩ về việc cũ mà sống, gọi là ôn cố tri tân. Có người thì bảo hãy sống cho hiện tại, chuyện cũ nên bỏ, ngày mai thì chưa tới. Có người thì nói muốn có động lực sống thì nhìn về phía trước vì mọi hy vọng đều ở đấy....
Sau bao ngày đắn đo, tôi quyết định thu xếp việc trường, việc lớp, việc gia đình để trở về Hà Nội theo học khóa bồi dưỡng viết Văn do hội Nhà văn Việt Nam tổ chức....
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Đất đồng ải hẹn mùa thơm Đất mình sét dẻo ủ cơn trải lòng Như vừa ra khỏi cơn mơ Giật mình hụt hẫng vần thơ tang tình....
Người ta bảo, cuộc đời là một chuỗi cộng trừ nhân chia, nhưng mỗi người sẽ có cách riêng để làm phép tính như vậy. Hai chữ thêm và bớt này có ý nghĩa hay lắm, chúng ta cùng cảm nhận thử xem....
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Nhà tôi vốn không có tủ, phải đựng quần áo vào mấy cái va-li đã cũ. Lũ chuột đục khoét, chui vào cắn rách quần áo, làm tổ ở cả trong ấy. Mỗi lần lấy quần áo cho chúng tôi mặc, thấy rách, mẹ tôi thường phàn nàn....
Đôi tay nhỏ nhắn mở to hết cỡ nắm lấy cán chổi ì ạch quét. Nó nặng nhọc hết lia cái chổi sang bên này rồi lại kéo sang bên kia. Trông cái chổi như muốn to hơn người nó. Mãi một lúc lâu sau cái sân gạch nhỏ mới được quét xong. Nó ngẩng đầu lên. Chợt nó thấy ươn ướt ở sau lưng....
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Tôi là con út. Bố tôi và các anh, các chị đều đi công tác xa, chỉ còn mẹ tôi, tôi và anh Hùng ở nhà. Ở nông thôn nhưng tôi được cưng chiều và sống như các bạn ở thành phố. Sau nửa ngày đi học, tôi chỉ về nhà đọc sách và thổi cơm. Tôi không ra đồng bao giờ. Bắt cua, mò ốc, tát cá, những việc đối với......
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!