- Sáng tác

Phận người
Đời người tới tuổi thanh xuân mấy ai né tránh lương duyên tơ hồng Kết đôi nên vợ nên chồng Là cùng nếm trải long đong phận người.


Suy ngẫm
Thế nhân muôn vạn kiếp người Ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn Ngày tử thì trọng coi thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân Cứ như món nợ đồng lần trời ban.


Chiếc lá mùa Thu!
Cây bỏ rơi mấy chiếc lá đang cười Ô Thước gãy, Thu đã vào độ ngấu Những lão cây vươn cánh tay xương xẩu Xua lũ quạ đen tan tác giữa khung trời


Ngẫu hứng
Gom hoàng hôn anh xếp vào đáy túi Lốm đốm đêm xen lẫn giữa chiều tà Em là em hay một chút mơ hoa Hồn nhiên nở giữa đời ta tuyệt phẩm...


Tắc kè
Giật mình núi vắng rừng thưa Lẻ tiếng báo nắng, chẵn mưa: tắc kè. Noọng ơi, mang nhớ ô che Lù cở kẻo héo trái me về mường, Tắc kè hoa cũng kỳ nhông


Lấy chồng đi em
Em đợi ai Nắng qua rồi mưa tới Dòng sông trôi Vơi nước lớn nước ròng? Em đợi mưa Trời ầm ào mưa dội Mưa gội tóc mưa Mưa chẳng biết nói cười?


Yêu
Đàn ông yêu bằng mắt Đàn bà yêu bằng tai Cưới xong, chồng đổi thoắt Yêu bằng cái dạ dày... Nhiều cô vợ cũng thế Lấy được chồng là yên Chưa kể ra đâu nhé Họ thích quản hết tiền!
