
- Sáng tác

Có - Không có
Vang lên một tiếng chuông đồng, Lặng đi chỉ thấy mênh mông xa vời. Xôn xao thành ánh sáng ngời, Thẳm sâu chẳng thấy đất trời nước mây.
Khẽ nhắm mắt bên sông Vàm Cỏ
Khẽ nhắm mắt, để biết sông còn chảy. Sóng đùa với sao trăng, Sáng nay chưa kịp dậy ... Khẽ nhắm mắt, để biết khóm lục bình,
Chưa ai đợi anh về!
Họ không nghĩ có một ngày rồi anh trở lại Trong căn nhà đã vắng tiếng đàn ông Họ không nghĩ sẽ gặp anh trong bải hoải Bước vào nhà, như Thần Chết, một chiều đông.
Ơi ngọn gió thanh tao cứ mãi tuôn trào
Sáng vừa tỏ mắt người, quốc lộ chật chen nghẹt cứng. Dòng người từ trên thành phố, Lũ lượt về quê Nơi vàng rộm lúa đang mùa...
Tỉnh thức
Mình đã từng nằm trên giường, Nhìn thạch sùng bò từng đàn trên trần nhà câm lặng Tường trắng và mắt mình cũng xanh xao bạc trắng Những lớp sóng đau cuồn cuộn nổi lên
Núi và Mưa
Núi ơi! Cho mưa dựa đầu vào vai núi Mưa vừa thoát khỏi vùng mây lạnh, tối Nên chỉ mong chờ một bờ vai êm. Mưa không biết rằng núi rất an nhiên
Tìm lại ngày xưa
Vượt qua muôn tầng không Tôi đi tìm những ngày xưa cũ Không chỉ giản đơn ngộ từng con chữ Không chỉ luyện rèn khổ nhọc thân tâm...



