- Sáng tác

Thị Màu
Đàn ông còn ối... Màu ơi! Cớ sao chọn chốn chết người mà yêu Đã liều… cho bõ cơn liều Cứ là duyên phận phải chiều mới nghe* Lửa tình rừng rực đam mê! Cớ sao lại phải ra về tay không?


Ngẫu hứng tháng Tư
Đang hè lạ thế vẫn chăn bông! Tơi tả vườn khuya những nụ hồng Bạn ở phương Nam nào có biết... Mỗi bình yên… giấu một cơn giông Bởi quá tin mùa ta chịu rét


Hồn xuân
Mắt sắc thế! còn đong đưa đến thế. Áo nâu sát eo thon khoe vồng ngực căng tròn. Gió xuân, nắng xuân ghẹo trêu hoa lá. Cửa thiền tròng trành...chóng mặt... áo nâu non...


Gặp lại Mộc Miên quê nhà
Hồn quê Việt mãi còn đây Tháng Ba đỏ rực sắc cây bên đường! Bồi hồi trở lại quê hương, Tìm trong nỗi nhớ vấn vương một thời. Chắt chiu máu đất khí trời


Vòng tay anh
Em chợt quên một vòng tay ân ái Quên những chiều khắc khoải đợi tin nhau Có còn gì cho em nhớ nữa đâu? Đêm hoang vắng phủ sắc màu ảm đạm… Gió dai dẳng quẩn quanh vầng mây xám


Nếu có thể
Nếu có thể...! Làm ngôi sao triệu triệu năm tỏa sáng, Ta dõi nhìn theo bóng dáng yêu thương . Đêm lạnh mờ sương... Long lanh đọng...giọt tình vương trên lá! Nếu có thể...!


Hoa Xuân
Tím ngẩn ngơ Tình ai xa vắng Hoa tử đằng Rủ bóng xuống vần thơ Rủ bóng xuống nhau Mối tình thầm lặng Chiều phương tây Hôn chút hương thầm Nụ hôn hoa
