- Trang thơ
Ngọn đèn
Thứ tư - 24/05/2023 08:55
(Ảnh: Đại Dũng)
NGỌN ĐÈN
(Vân Quốc)
trời đất còn không thể lâu dài, huống là con người chúng ta (Lão tử)
tuổi lên năm theo anh trốn cha ra chơi phố huyện
lần đầu phát hiện vũ trụ:
ở bên ngoài căn nhà đất của cha, có thực một thế giới bao la
ở bên ngoài ngọn đèn dầu của cha, có thực những hàng đèn đường quyến rũ
tha thẩn lần đầu như mân mê mương nước đầu làng: những mảnh thủy tinh lượn quanh đàn cá phướn
khoai lang hồng bới lên từ nắng cạnh con đường
xâu bánh đa rắc vừng treo trên tường cũ quán
vượt qua sân vận động sang bên kia là gió hoa bòng rười rượi cổng trường
phố huyện giờ này ở đâu trong đám mây trắng kia
đêm nay
dưới ngọn đèn đường
cha ở trong phố huyện
trong đám mây
trong căn nhà đất
dưới một mét rưỡi hơn, trên có nhiều vòng hoa đang héo dần
ngọn đèn của cha
vẫn đang tiếp cháy trong con
hiện lên đầu dãy đèn đường đêm nay, và nối những đêm mai
Tokyo, tháng 2 năm 2007
----
1. Nguyên văn: 老子曰,天地尚不得長久,而況人乎 (phiên âm Hán Việt: Lão tử viết, thiên địa thượng bất đắc trường cửu, nhi huống nhân hồ). Câu này trích lại từ phẩm 37 (phẩm cuối cùng) của tác phẩm nổi tiếng Lý hoặc luận 理惑論 do Mâu tử 牟子 (tức Mâu Bác 牟博), người Trung Quốc, soạn trong khoảng những năm 195-198, tại Luy Lâu [vùng Thuận Thành, Bắc Ninh, thuộc Việt Nam ngày nay] – nơi ông đã bỏ Nho, vứt Lão, để học Phật và quy y Phật
2. Hoa bòng: ngôn ngữ của cha tôi. Ông hay nói: hoa bòng, hoa bòng hoa bưởi, bòng bưởi.