- Trang thơ

Gió làng phù sa
Ngược phà Tân Đệ lên đê Theo ong lấy mật tôi về Thuận Vi Mênh mang sắc đất nhu mì Giữa xôn xao lá, bước đi ngập ngừng Ngược xuôi đường đất đã từng Cuối sông bất chợt gặp rừng ở đây


Hạnh phúc!
Tuyết êm đềm rơi rơi Từng hạt nối nhau đi tìm hạnh phúc Từng hạt bay bay rồi tụ về mặt đất Tỏa sáng bên nhau, trong trắng, hiền hoà. Hạnh phúc cuối cùng, hạnh phúc đâu xa Là được an hoà, cùng nhau, như tuyết


Xuân này vắng mẹ
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa


Tết nhớ mẹ
Nay bước sang năm mới! Mọi người đón giao thừa Cõi vĩnh hằng mẹ tới Hay vẫn còn phải chờ? Một đời mẹ sống tốt Con nghĩ sẽ an lành Cầu chúc mẹ siêu thoát Và tận hưởng an bình!


Phù du
Khi ta chào đời Ta không mang đến Bất kể thứ gì Cho thế giới này Khi ta qua đời Ta không đem đi Bất kể thứ gì! Điều đáng buồn là Từ lúc sinh ra Cho tới khi chết Chúng ta chỉ miết Tranh đấu cho


Trò chuyện với hoa hồng
Tôi đã gom chắc đủ Đến cả triệu bông hồng! Với thú vui nho nhỏ Ngắm vẻ đẹp từng bông... Mỗi khi tôi tâm trạng Hoa như có nỗi lòng! Những lúc tôi thanh thản Hương dâng trào mênh mông...


Thời gian cho ta
Cỗ máy thời gian lầm lũi Tháng năm vòng bánh xe quay Cuộc đời trở nên già cỗi Chẳng thể níu kéo từng ngày... Bất chợt nếp nhăn trên trán Khóe mắt hiện dấu chân chim Xương khớp ê ẩm nhắc bạn
