- Trang thơ

Hoa Ban
Noọng dậy đi, về hội hoa Ban ỏm lọm tốp mư vòng tròn tay vỗ Chàng Khum chưa về Ban vẫn nở trắng thơm vào gió Tây bắc mùa Xuân mở khóa cửa rừng Chạnh nhớ Ban nhòe khóe mắt rưng rưng


Hoa Đào
Di truyền từ ngàn xưa trong thung thẳm rừng mưa họa mi rời xuống núi giọng líu lo vời vợi Ngả nghiêng vườn bích đào đất giật mình xuyến xao đánh thức miền cổ tích


Có một mùa xuân vĩnh hằng
Đến Xuân nữa rồi sao em én vờn mây,trăng hé nở bên thềm tuổi thiên nhiên cứ quay vòng lột xác rữa Đông tàn lại bát ngát Xuân xanh mình đâu còn những ánh mắt long lanh


Nợ trần gian
Tung hê nắng trả cho trời Hương hoa trả gió, nụ cười trả em Vãi sao che kín trời đêm Nhâm nhi đối ẩm say mèm với trăng Hỏi lòng còn nợ ai chăng ...?


Cà phê sáng
Ta mời buổi bình minh ly cà phê sáng nhé gió dẩu môi hôn vầng dương nhè nhẹ nắng đa tình ngái ngủ vọng hương đêm nụ tương tư mà ta muốn tặng em đang lướt thướt phơi tóc mềm cho nắng


Ăn cỗ Tết
Trên chiếc sập gỗ lim bóng láng Sáu cụ già chễm chệ nói chuyện chơi Nâng ly rượu mắt trâu sóng sánh Ngửa mặt lên trời uống cạn một hơi. Mâm cỗ tết bày tiết canh, lòng lợn


Tình yêu
Tình yêu như là đất Như ngày nâng bàn chân Đất điềm nhiên ca hát Những bài ca ngàn năm Tình yêu như là nước Lọc ra từ vầng trăng Từ khát khao mong ước
