- Trang thơ
Chiều Cát Bà
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về.
Nhạc sáng
Chợt trở mình thức giấc , Vầng trăng chếch trên đầu. Từng vòng tròn vàng khé, Chắc chị Hằng đi đâu? Chắc chú Cuội đã ngủ? Tiếng cọ sừng rất rõ, Tiếng nặng nề thân trâu...
Đợi trăng
Đợi trăng nhìn thủng cánh diều Trời mưa nhỏ giọt trăng chiều trôi nhanh Ngửa bàn tay ướt trăng thanh Một bàn tay vỗ sao thành tiếng kêu!
Nhịp tim
Cánh chim vỗ Lạc cánh chim Tim ai đập Loạn nhịp tim ai rồi Ai bổi hổi Ai bồi hồi Ai nằm thì ngả Ai ngồi thì nghiêng
Thiên đường tháng Bảy
Thiên đường đầu tiên con trong bụng mẹ Đấng sinh thành sẻ máu thịt nuôi con Con lớn tới đâu mẹ gầy tới đấy Thiên thần con đủ chín tháng mười ngày Mẹ sinh con đủ mắt mũi chân tay
Vô đề
Cúi đầu ân tạ dòng sông Nay xin trở lại cánh đồng bình yên Đợi khi chiều xuống, trăng lên Ngây ngô với giọt sương đêm dại khờ.
GIẢI THOÁT
Mọi thứ rồi như gió Lo nghĩ nhiều làm chi Hợp vui, và Tan khổ Một sát-na, chẳng nhiều Tình yêu đó dù sâu, cũng như cơn gió thoảng Cô đơn ấy có nhiều, cũng tựa trận tuyết tan Bão giông dù ghê gớm, rồi cũng về bình lặng Việc dẫu có nặng nề, khi qua rồi Chỉ còn lại cơn gió quẩn quanh. Tất thảy, chỉ như gió mà thôi