- Trang thơ
Cứu rỗi
Đời già quá sau lưng chừng già quá Người vốn quen từng sợi tóc bình minh Người trẻ quá Phía trước còn trẻ quá Đời vẫn còn xa lạ với hoàng hôn
Phần đời còn lại
Đã leo tới đỉnh núi Bao vất vả, gian lao Có chiến công, thất bại Có cay đắng, tự hào... Nửa phần đời còn lại Vẫn luôn là nửa non Nhiều khi còn thất bại Và đau khổ nhiều hơn...
Ta từng sợ một Sài Gòn im lặng đến mênh mông
Covid đến rồi covid sẽ đi Covid ngủ và rồi đang thức lại Covid đứng trên cầu Công Lý Và nằm dài ở Gò Vấp, Bình Tân Covid lang thang quanh chợ Bến Thành
Hạnh phúc giản dị
Mọi người luôn mải miết Tìm hạnh phúc cho mình Cuối cuộc đời mới biết Hạnh phúc không ? Ở mình! Một ngôi nhà ấm áp Với người mình yêu thương
Trách
Ta về để áo cho người Khi nhớ người ngắm để người nhớ ta Nào ngờ người để ngọn đa Một đêm mưa gió áo ta rách sờn
Cơn mưa bất chợt
Mong mưa ước nguyện thành tâm Chẳng cơn cớ chợt Trời sầm sập mưa, Nhà tôi cánh cửa khép hờ Loay hoay chuyển chậu hoa chờ mưa rơi
Tâm ta
Rời phố thị tôi về với biển, Tìm mặn mòi vắng lặng bao dung. Nhưng chỉ thấy gầm gào sóng đổ, Cuộn dâng trào uất hận bên trong.