- Trang thơ
MANG ĐÀ LẠT VỀ CHO EM
Hãy mang Đà Lạt về cho em Bằng chùm hoa Ti gôn sắc hồng như máu ứa Chút nắng mơ màng ru sóng hồ Than Thở Tiếng gió rì rào tha thiết giữa ngàn thông.
Tri âm
Trăng vẫn còn ngái ngủ Dù mới qua đêm rằm Mây giăng như khói phủ Sao rầu rầu trùm chăn Ta ngồi trên sân thượng Vuốt không gian thật mềm Tiếng nhạc thênh thênh nhẹ Lao xao những hành tinh.
Trở về nơi cất giữ ngày xưa
Ta trở về nơi cất giữ ngày xưa Thuở cái vạc, cái nông ngủ quên trong câu hát Cánh cò trắng bay ngang miền cổ tích Cái bống cái bang bên Tấm kết duyên lành.
Vẫn nồng nàn, ấm áp một dòng trăng
Tôi gặp Người qua "Sô nát ánh trăng" Bằng một nỗi cô đơn như Người vậy Thiên tài đấy Và đau thương cũng đấy Ánh trăng... Người rười rượi những buồn vui.
Ước gì con biết làm thơ
Tóc bà bạc trắng như sương Lưng còng như bông lúa chín Tiễn con đi, bà bịn rịn Bấm tay, lại hẹn ngày về. Bà như những buổi chiều quê Hiền hậu, thân thương đến thế!
Độc Tiểu Thanh ký
Theo “thivien.net” thì Tiểu Thanh (1594-1612), họ Phùng, tên Văn Cơ, người Quảng Lăng, tỉnh Giang Tô, mồ côi mẹ từ thuở nhỏ, được một bà sư nuôi và cho ăn học. Năm 16 tuổi, nàng lấy lẽ một người họ Phùng, và để tránh trùng tên nên được gọi là Tiểu Thanh. Vì vợ cả ghen, nàng phải ra ở nhà riêng của Phùng sinh trên núi Cô Sơn, cạnh Tây Hồ rồi buồn...
Mưa vườn nội
Em lắng nghe… lắng nghe Tiếng mưa ngoài cửa sổ Hạt mưa rơi nho nhỏ Dịu êm và thơm … thơm