- Trang thơ

Truyện cổ tích Tam và Tứ
Có người chuyên bưng trống Người làng gọi ông Tam Trống lớn rồi trống nhỏ Ông cứ cặm cụi làm. Khi làm được kha khá Ông gánh vào các làng Mời mọi người mua trống Trống tôi kêu rất vang.


Sen nâu
Nở tĩnh lặng trong ngôi nhà của ta những đóa sen nâu âm thầm kiêu hãnh líu ríu chân cầu thang méo mó nơi chiếu nghỉ tần ngần một xó xỉnh nào thì thào ngôn ngữ thất truyền những đóa sen nâu ngân nga giai điệu gì những đóa sen nâu thở than nguyện cầu hay hoan hỉ


Aye!
Lần đầu gặp chữ này Em nghĩ vẻ như là từ mắt tiếng Anh Bị viết sai chính tả Bỏ qua và theo mạch chat dở dang. Lần gặp sau Em thấy mắt chả liên quan Lại nhăn trán tìm điều anh muốn nói.


Lại gần ta để có nhau
Lại gần ta để có nhau Lo chi con sóng làm đau bãi bờ Bạc đầu chưa hết mộng mơ Triệu năm dào dạt bây giờ vẫn say


Nhớ!
Một chút nhớ chợt len vào khe khẽ... Khi chiều buồn dần buông nhẹ trên sông Anh thả hồn bơi vào cõi mênh mông, Mang nỗi nhớ thoảng bềnh bồng theo gió...! Một chữ yêu muôn lần không dám ngỏ,


Cánh đồng Ô liu
Trên cánh đồng ô liu Newhaven muốn viết câu thơ xanh biếc tôi cánh đồng ô liu dịu dàng trĩu quả sợ ai đó gào lên thằng bé nhà quê còi cọc đi đâu mà lên giọng


Con bọ hung
Ngày xưa Trời thấp lắm Chỉ cao hơn đầu người Thành thử người giã gạo Chày chạm vào bụng Trời. Người trần thì siêng lắm Tinh mơ đã dậy rồi Dậy, nhà nhà giã gạo Là Trời lại đau thôi.
