- Trang thơ

Vầng trăng rơi
Em nhặt vầng trăng dưới đáy sông Anh đánh rơi trong bước vội qua cầu Trăng méo mó cong queo hờn giận: “Sao không đợi bàn tay nhung nhớ Sao không chờ anh một ngày lẻ bạn Hết vô tình, hết hờ hững quên trăng?“


Chị và trăng
Trăng cuộn mình nằm yên trong tay chị Để sóng miệt mài lấp lánh soi đêm. Em cuộn mình trong dòng đời tấp nập Để thương nhớ không về, đau nấp trong tim.


Không biết
Anh đi bằng gì? Máy bay. Máy bay loại gì? Tôi không biết. Của hãng hàng không nào? Tôi không biết. Bay đến thành phố nào?


Chạy trốn mùa đông
Thôi nào, chạy trốn làm chi Căm căm đang thắm, tái tê đang nồng Mưa dầm mới thực là đông Se se ngọn gió, người không bóng người


Sang Hai
Hôm nào mới chớm sang Giêng Sớm nay tháng cạn chung chiêng đất trời Bên thềm giọt giọt rơi rơi Tàn đêm trở gió tơi bời ngọn cây Sương còn ngái ngủ trên mây Ngẩn ngơ tiếc dở cơn say giấc nồng


Đồ bỏ
Sau nhiều ngày đứng cuối Hôm nay con bật khỏi lớp ấy rồi Bố ơi Phải chăng con chỉ là đồ bỏ? Con à Câu trả lời có ngay nhưng sẽ dài lắm đó... Hãy nhìn cụ nội trên tường


Tôi đã từng
Ngày mải mê nắng mải mê chơi Đêm chợt đến bỗng bàng hoàng nuối tiếc Quên không phơi góc hồn xưa non nớt Vết thương lòng còn ẩm ướt cơn đau.
