- Trang thơ
Nắng gió đồi nương
Em có nghe trong rực rỡ ánh hồng buổi bình minh gọi con ong tìm mật cà phê chín tỏa làn hương ngây ngất gió nồng nàn âu yếm rặng thông xanh cao nguyên em dịu nhẹ trong tay anh ảo diệu cong tựa câu thơ hoàn mỹ
Ba tầm lẻ bạn
Nhớ hôm ngọn gió đông gầy Chở theo cái rét những ngày đầu xuân Thương người mặc áo tứ thân Ngọt câu quan họ trên sân Xuân Đồng Hội tan mặc áo nâu sồng
Vào đông
Gió vừa đủ lạnh Để nép vào nhau Hoạ mi giang cánh Trắng muốt một màu Mưa rơi đủ nhẹ Để che chung ô Lá bay thật khẽ Chao nghiêng mặt hồ
Thơ tình người con gái
Anh đọc nhé, thơ tình người con gái Xa nhà, xa những ước mơ xưa. Xa tuổi mười lăm, một thời xinh thiếu nữ Ong bướm dập dìu, sen, sứ ngát hương đưa Xa những chiều, mưa hát mái tranh thưa
Đua sắc
Họa mi hoa trắng cải hoa vàng Át cả trời xanh Đông đã sang người dạo cùng hoa đua sắc thắm Đồng quê bỗng chốc hóa thiên đàng
Về một người đã xa
Em giờ không trẻ nữa Vốc đầy vơi nỗi niềm Kỷ niệm cũ thôi miên Gọi em về miền nhớ. Nơi anh đứng chờ em Sương đan dày ve áo Chạm vào đâu cũng nhớ
Một chiếc thuyền con
Ngày lặng trôi, rút trời về cuối biển Nước bồng lên vượt những cơn đau. Ngàn áng sao rơi hay lửa đỏ thét gào? Đáy thẳm sâu, rộng dài không đủ chứa Nghẹn ngào, ứ nghẽn, dội hoang mang. Biển đắm vào thu nồng nàn hay hốt hoảng,