
- Trang thơ

Với mình...
Nắng ngọt đầu mùa chỉ lối cho em Cái ngõ nhỏ vấn vương mùi hoa đại Khúc nhạc chèo làm em bâng khuâng mãi Duyên phận phải chiều gắn nhịp lứa đôi...
Giọt sầu
Phin tí tách giọt cà phê Nhuộm nâu cả những cơn mê không màu. Nhấp môi chạm phải giọt sầu. Vị cà phê đắng cả câu thơ mình.
Bậu về xứ Nẫu
Bậu về xứ Nẫu cùng ai Để qua thao thức nhớ hoài năm canh Quê mình đẹp tựa trong tranh Mênh mông biển lúa mong manh cánh cò
Chiếc lá cuối mùa
Thu qua rồi, ai có nhớ không, Lá vàng rơi, như tìm về một cõi Vệt nắng cuối trời như dáng ai mòn mỏi Đợi chờ ai trong nỗi nhớ hao gầy.
Bình bài "Tiếng trùng trong đêm đông” của Bạch Cư Dị
Trùng kêu rả rích đêm mưa Một, muôn kỷ niệm dây dưa dẫn về Dàn đồng ca quá não nề Tiếng cao, tiếng thấp, nhiều bè, bâng khuâng Trở nghiêng, chăn cuộn trong chăn
Nhật ký ngày ngâu
Tưởng cũ mèm chuyện vợ chồng Ngâu Mà sụt sùi cũng mỗi năm mỗi khác Cứ ngỡ chỉ trần gian còn nước mắt, Hóa ra trời cũng dễ tổn thương.



