- Trang thơ

Bậc sinh thành
Mẹ bảo con Đang khó khăn Thì tạm gác thơ lại Để lúc nghỉ hưu Vua Tịnh Phạn khuyên thái tử Tất Đạt Đa Về già rồi hãy làm hành giả.


Tình quê
Gửi anh vạt nắng chân đê Gửi anh con sóng vỗ về đêm đêm Gửi anh ánh mắt dịu êm Gửi anh hen ước bình yên anh về Anh đi theo những đam mê


Ngày em về Hồ Lăk
Ngày em về hồ Lắk Mây trời như xanh hơn Cây không còn cô đơn Nắng ươm màu nhung nhớ Con đường xưa đất đỏ Còn lưu dấu chân em? Cánh rừng đêm vang vọng


Ru mình
Tôi ru tim tôi ngủ trên những phím dương cầm nốt trầm lắng như hồn tôi thăm thẳm Tôi ru tôi mơ về một nơi xa lắm Biết chăng anh? Nơi đó có mây và tuyết trắng có những bông hoa li ti bên dòng sông trong vắt như gương Nơi đó tôi được dạo những nốt trong ngân


Đèo
Uốn eo lượn lẹo một con đèo Quanh co vắt vẻo bám cheo leo Sườn non hiu hắt ruộng đan chéo Thung lũng đìu hiu cảnh vắng teo Lơ lửng tầng mây trôi dặt dẹo


Đêm Thung Nham!!!
Thung Nham ơi có nghe tiếng tim ta Đang thổn thức đang trào dâng mạnh mẽ Bao cảm xúc vỡ oà trong ngực trẻ Ta mới mười bảy tuổi Thung nham ơi Ngọn lửa bùng lên cháy sáng đất trời


Tháng chín về
Cơn mưa chiều ướt cả khoé mi Mẹ đã khóc khi phải rời Hà Nội Nấc thời gian trôi đi rất vội Mẹ gói lòng mình cùng nỗi nhớ thương
