- Trang văn
Vàng hoa Dã Quỳ
Thứ tư - 07/10/2020 08:51
Cái se lạnh cuối thu cứ mơn man gọi rét về trong gió. Sớm nay thu đã chuyển mình giữa cái hanh hao yếu ớt của nắng vàng. Một mình bên ly café, ngắm những dòng người vội vã ngoài kia…lòng bỗng thấy chơi vơi đến lạ.
Bất chợt những ký ức xưa vọng lại. Những kỷ niệm cùng lời hứa đã thoảng theo gió giữa chiều thu man mác ấy. Em – giống như bông dã quỳ hoang dại, nhưng sức sống vô cùng mãnh liệt. Loài hoa của nắng gió cao nguyên, càng khắc nghiệt càng vươn lên mạnh mẽ, càng hanh hao lại càng rực rỡ. Em đã lớn lên giữa bao sóng gió cuộc đời với sức mạnh của loài hoa mang tên ấy. Ở em là nghị lực sống và cả một bầu trời ước mơ, những ước mơ chân chất của một gái quê chính hiệu. Chữ duyên đã mang em đến giảng đường đại học và đến bên tôi.
Những năm tháng đẹp nhất của quãng đời sinh viên, em vật lộn mưu sinh để thực hiện mơ ước của mình. Có những lúc tôi thấy thương em đến thắt lòng. Tôi không giúp được gì nhiều cho em, chỉ đi bên cạnh và cầu mong em vượt qua khó khăn. Em quay cuồng trong sự học và mưu sinh một cách mãnh liệt như loài hoa dã quỳ mảnh mai, rực rỡ.
Em kể cho tôi nghe về miền quê em, về những đồi hoa dã quỳ bạt ngàn và sự tích hoa dã quỳ. Em nói: Hoa dã quỳ tượng trưng cho tình yêu thủy chung, bất diệt. Tiếng em du dương đưa tôi về một miền cổ tích. Nơi ấy, ở vùng đất Tây Nguyên xa xôi có bộ tộc Lasiêng sinh sống. Trong bộ tộc có nàng H’Linh xinh đẹp, yêu tha thiết chàng K’Lang. Nhưng hạnh phúc không mỉm cười với họ. Một ngày kia chàng K’Lang vào rừng như thường lệ, nhưng mãi không thấy về. H”Linh đã đi tìm, nàng băng qua mười mấy con suối, mười mấy cánh rừng để tìm chàng. Nàng đã tìm thấy chàng trong cảnh tượng vô cùng đau xót, K’Lang bị trói và bị những ngọn giáo đâm vào da thịt. H’Linh đã lao đến bên chàng mặc cho nguy hiểm để bảo vệ chàng, nàng đã nhận mội mũi tên thay cho K’Lang. Và nàng chết trong tư thế quỳ gối và ôm lấy chàng không rời. Về sau, nơi nàng chết mọc lên một loài hoa dại có màu vàng rực rỡ tràn đầy sức sống thể hiện cho một tình yêu thủy chung. Người ta đặt tên cho loài hoa ấy là Dã Quỳ…
Ngày em tốt nghiệp đại học trở về cao nguyên, tôi đã không về cùng em như lời hứa. Mấy mùa hoa trôi đi như xóa mờ lời hứa hẹn năm xưa, tôi vẫn lỗi hẹn cùng em. Biết làm sao được khi cuộc sống cứ như dòng cuốn thời gian cứ xoay mãi, xoay mãi… khiến lời hứa với em tôi cứ khất lần. Chắc có lẽ ở một miền sâu thẳm trong ký ức em vẫn đang dành tặng tôi những lời trách móc….tôi đã vô tình đến thế sao?
Một ngày kia, em cất bước sang ngang, bỏ lại sau lưng mùa dã quỳ vàng rực. Tôi ngơ ngẩn như tuột khỏi tay một điều gì quý giá.
Cuộc sống như một dòng chảy mải miết nhấn chìm đi bao kỷ niệm, bận rộn như là một lý do để cho người ta biện minh cho tất cả. Và tôi cũng không nằm ngoài điều đó.
Đêm qua tôi thảng thốt trong cơn mơ, tôi thấy mình cầm tay em chạy trên cánh đồng dã quỳ rực rỡ. Em cười, nụ cười trong veo như nắng mùa thu làm tôi tê tái. Chợt bừng tỉnh, giữa cơn mê đẹp đến lạ lùng.
Sớm nay, cơn gió lạnh lùa qua khe cửa, ngồi thẫn thờ ngắm phố phường bất chợt nhớ em. Một mùa đông nữa đang về. Ừ nhỉ! mùa Dã quỳ lại đang đến. Tôi nhớ lời em kể “trời càng rét, hanh hao, hoa dã quỳ càng vàng thao thiết”. Màu vàng của tình yêu, màu vàng của hạnh phúc. Tôi tự hỏi, nơi phương trời em có được hạnh phúc? Em còn nhớ mùa hoa hẹn ước xưa không?
Vũ Thanh Huyền