- NGUYỄN TRƯỜNG GIANG
Khoảng trống
Anh đi rồi liệu em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm Anh đi rồi em có nhớ anh không
Heo may
Heo may về lùa qua từng con phố Nỗi nhớ gom dày theo lá vàng rơi Chiều Hồ Tây một góc nhỏ chơi vơi Ở nơi đó chắc giờ này lạnh lắm.
Đường mưa
Hôm nào em đến chơi Bụi mưa vương gót nhỏ Nép vào anh khe khẽ Tại mưa... em nhớ anh Đường xưa nay vắng tanh Thu ngang qua lối nhỏ
Say
Đêm nay em uống thật say Để buông lơi thân xác Để nói lời chân thật Rằng em cũng yêu anh Rượu làm em chao nghiêng Cho vòng tay anh đỡ Cho làn môi rộng mở Đón anh vào với em.
Khát vọng của anh
Thương Anh tôi Một đời đi tìm hơi ấm Của lưng cha chưa một lần được cõng Của giọng trầm một tiếng con ơi Một đời anh khắc khoải mãi không nguôi Đi tìm cha suốt chiều dài đất nước
Cánh buồm nâu lạc bến
Có ai về với "thương nhớ dòng Lam" Ru đôi bờ bằng câu thơ viết vội Cánh buồm nâu đi hoài không trở lại Lời hẹn thề khắc khoải bến sông quê
Duyên!
Lỡ lên một chuyến đò, văn chương làm chèo lái. Trôi trên dòng trôi ấy, bến bờ ở phía xa. Vùng đất nào đầy hoa, vùng trời nào đầy gió.