- ÁNH TUYẾT

Lặng lẽ
Cây có nói gì đâu mà cây xanh thế! Hoa có nói gì đâu mà hoa cứ hương. Sông lặng lẽ ngàn năm thao thiết chảy, Núi cứ cao sừng sững khiêm nhường.


Bữa cơm ngày mùa
Chiều ướp hương, buổi chiều cơm mới Bát mắm tép chưng, lát khế chua vàng Con chạch kho tương, con rô rán vội Ngồng cải luộc nhừ, thơm một nét quê hương.


Rưng rưng sắc phượng
Buổi sáng nay có gì khác lạ. Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ. Gió mơn man thủ thỉ bao điều. Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu. Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa.


Hoa tím bằng lăng
Sáng hè lạc bước đến một miền Bằng lăng nở, không gian tràn sắc tím Bỗng thấy dâng trào niềm thương mến Hết mình, bằng lăng nhuộm cả ta!


Nỗi biển
Biển đẹp đẽ hào hùng như thể Thiên nhiên ưu ái chiều nhau Núi cao soi bóng Biển sâu Trời ngăn ngắt xanh xanh màu nước. Muối mặn mòi sinh ra từ biển biếc Làm sao muối dám tự kiêu.


Đừng nói lời thương
Xin người đừng nói lời thương Chiều đang nhạt nắng sương vương lạnh trời Tầm xuân đã ngủ yên rồi Sau bao nhiêu nỗi tơi bời bão giông


Lạc lối
Vật mất đã bao năm Giờ lại về với chủ Đò trôi dạt sông Mê Đã tìm về bến cũ Tâm trí khi lạc lối U mê nẻo đường về
