- ANH VŨ
Giã biệt cuộc chơi
Rồi một ngày chúng mình sẽ xa nhau, Sinh, Lão, Bệnh rồi đến kỳ phải đến. Hàng tỷ năm rồi, Thuyền nào không rời bến? Có bao thuyền đã ngủ dưới đại dương?
Nội hàm của chữ Nhân
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi.
Chưa già
Ừ, thì mình biết mình còn trẻ , Nhắm mắt nghiền, chẳng muốn soi gương. Nghe vầng trán lăn sóng vỗ vô thường, Bao kiếp sóng bao kiếp người nông nổi.. Ừ, thì cứ biết mình còn trẻ, Ngọn tóc xanh, chân tóc bạc hết rồi.
Tìm nơi trở về
Đi chưa hết kiếp dại khờ, Thì đi tiếp nữa, tìm chờ dại khôn... Ai theo quỷ, bán linh hồn, Ai lên Thập Tự, dại khôn luận bàn... Ai người hữu sự đa đoan,
Về chữ Nhân
Hầu như những người không hề quan tâm tới chữ Thánh Hiền khi nhìn hai nét vẽ của chữ NHÂN ai cũng nhận diện ra nó. Còn nhớ, ngày xưa học trường làng, gắn với những buổi mò cua bắt ốc,
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,
Chợt nhớ ba
Ba ngược xuôi Trường Sơn, Dấu chân mòn vách đá, Ba mươi năm, da xanh lét lá rừng già... Ba hầm hập sốt mê man, Quằn quại như con thú lạ, Cắn bập môi toé máu vẫn không than...