- BÙI ĐẠI DŨNG

Như như
Chỗ đã đến không còn lại đến Chỗ đã đi không thấy lại đi Vô biên muôn thủa xưa sai biệt Vô biên sự lý nghiệp nay tuỳ.


Rèn
Rèn thân một niệm về không Rèn ngôn mỗi sát na công thiện đời Rèn ý mộng huyễn mây trời Trái ngang suôn chảy bặt lời vô ưu.


Có không?
Bạn có trí tuệ không? Xin thưa đừng hỏi khó. Trí tuệ thì luôn có, Mà tôi thì lại không. Vì có gì mà chứa, Mênh mông hoà mênh mông.


Buồn
Buồn sao rơi rụng đêm tàn Buồn còn vượt quá trăng ngàn bể dâu Mặt Trời cũng tích bể sầu Mà Ngân Hà cũng đượm màu ưu tư Mình ta lẻ bóng tình ư?


Đại
Ta chẳng là lều chẳng là nhà Dãy dài hay thành phố xa hoa Chỉ là một khoảng không vô hạn Mà chẳng chỗ nào không có ta.


Khổ
Có một lão đại thần Tuy về hưu nhưng vẫn Sáng sáng soạn áo khăn Chờ vào chầu, lẩn thẩn! Có vị hoàng hậu xưa Chết nghìn năm có lẻ


Đôn Ki như ương
Đôn ki như ương Vác giáo ra đường Cưỡi ngựa trên phố Không sợ pháp vương. Nói vào tai điếc Tai điếc bực mình Gõ vào tim gỗ Tim gỗ vung chân.
