
- HOÀNG LIÊN SƠN

Nắng non
Anh tới Không coi đây là đích Mà chỉ vì tiện lối rẽ vào thôi. Đón nắng non Lá mùa xuân chuyển dần từ xanh nâu sang xanh lục Hoa xao xuyến nở
Ánh nến
Thoáng thấy bác tới đại gia đình thăm hỏi chia buồn Nhưng đang đứng Con kéo ghế mời Rồi lần đầu rót nước (Vì đang được phân công làm việc khác). Một lát Khi thấy phụ thân mình đi ngang
Cafe tân xuân
Từ phía sau Chủ quán hỏi ông và chị uống gì? Khi ta ngoái nhìn Lại à... Anh và chị. Vậy chiều nay anh nên nhuộm nhỉ? Bỏ qua đi vì sẽ hại da
Nguồn phúc - người trụ nơi mặt đất
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu.
Căn dặn
Em biết anh nhớ Vạt lở ở bờ bồi nơi chúng mình ngắm sóng Nơi em hù đẩy anh xuống sông rồi giật lại Nhưng nếu có đi ngang đừng rẽ vào lối ấyGió từ sông thổi lạnh Mà không người che chắn cho anh.
Nội kết
Ở tuổi chín mươi Tinh mơ cha dắt xe ra ngõ Tiếp tục dắt dọc đường chẳng phải vì nó hỏng Mà trời tối dễ lạc xuống ngòi. Không chịu để ai đưa đến viện Cũng đừng hòng ai được nhận thay cha
Chắt chiu
Biết anh rất gần rồi Nhưng em không ra được Chị nhìn ngang và mẹ đang trông xuống Chẳng còn lý do nào để ra cổng hôm nay. Vậy có lẽ anh đành sang lối khác? Thẳng phía trước mà bước Từ vườn nhà em có thể thấy anh.



