
- HOÀNG LIÊN SƠN

Ngờ vực
Anh ngỡ Hạt bụi được gió đưa lại gần hạt bụi Đây mối duyên hiếm lạ dưới gầm trời Tóc nào bay cũng nhắc nhớ đến người Chữa tương tư bằng những nụ cười.
Day dứt
Trong ngôi nhà mai sau Em sẽ dồn công bày biện thư phòng nơi anh viết Còn lại sao cũng được Kể cả chốn ăn ngủ của chính mình. Đang nguyện đinh ninh Em bỗng thấy trượt qua màn hình facebook
Độc đắc
Em bảo người đang xuân Trong trời đất vừa sang năm mới Sao ngồi yên ép xác? Nếu anh không tĩnh tại đến như buông bỏ hết Sao gặp kỳ duyên em Giữa mênh mông thăm thẳm thế gian này?
Aye!
Lần đầu gặp chữ này Em nghĩ vẻ như là từ mắt tiếng Anh Bị viết sai chính tả Bỏ qua và theo mạch chat dở dang. Lần gặp sau Em thấy mắt chả liên quan Lại nhăn trán tìm điều anh muốn nói.
Giữ lễ
Ơn người sinh em Nay anh đến thăm nhà Bắt đầu bằng câu chuyện làm quà Xưng hô đúng mực Nói về em cũng rất có chừng. Chuyện cuốn đi Mẹ kể tuổi tám, chín Em quần đùi ra chợ chạy rông.
Biểu cảm
Anh nhắn “Tạ ơn em!” Chữ dùng song phương bất thần lạ quá Nên bắt đầu là biểu cảm ngạc nhiên Chúng ta có ích cho nhau Xứng đáng thêm một dấu đồng tình Nhưng thế này quá là khách sáo Phải ra mặt giận
Hai nước
Ở nước này Những màn đồng diễn đầy màu sắc Bừng nở đủ loại hoa giữa quảng trường bát ngát Máy bay xếp hình trên bầu trời trong xanh



