- LÊ HẢI HÀ
Mẹ
Ngày cha đi biền biệt phương Nam Bao nhiêu gió oằn lên vai mẹ Gió từ bờ sông tràn qua khu vườn nhỏ Tay mẹ gầy, lạnh giá, vun thắm những luống rau.
Hoa
Có đôi khi, hoa vẫn nở quên mình Quên giá lạnh, chỉ nhớ ngày nắng đẹp Trong đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hạn hẹp Chim hót một khoảng trời, vẫn thắm giữa bình minh.... Có đôi khi, hoa vẫn cứ vô tình Chẳng thể nhớ mình bao nhiêu tuổi
Vô đề
Anh vẫn bảo tháng ngày là vô tận Nên cuối đường mãi nở một nhành hoa Em vẫn thích biển thì rất bao la Níu mây trắng điệp vào lòng biển cả.
Có một ban mai
Ban mai hiền như một nhành hoa vẫy Nắng vàng chanh lan trên đám cỏ xanh Thu chưa về, Hạ vẫn kịp vẽ tranh Tường Vy đỏ, khoảng trời xanh tha thiết.
Khúc đợi chờ
Chiều chưa phải là muộn. Đêm vẫn đầy trăng, sao.Lời tình tự thanh cao. Trăng đẫm, tràn ánh tóc. Thế mà em đã khóc. Bởi mùa xa về lại, thật gần. Đó là những ngày xuân, đẹp nhất thanh xuân. Những đợi chờ thăm thẳm hơn ngày tháng.
Vẫn chỉ là nỗi nhớ
Thêm một ngọn gió đùa trên thảm cỏ xanh. Nắng chợt hửng, giọt sương đêm bớt lạnh. Tiếng chim hót cuối con đường lanh lảnh. Dắt ta vào ngày xanh.Phía dạt dào là nỗi nhớ anh. Tung như sóng, chẳng ngừng như gió.
Chiều Xuân
Chiều phố xa... Ngỡ mây xuống thật gần trong mảng trời hoa. Xao động cành mềm Những tiếng chim ca Trắng trong, dịu ngọt.