- LÊ HẢI HÀ
Mẹ về nơi ấy!
Trong tàn đêm đời mình, mẹ nấc từng hơi thở. Trái tim khô, bỏ lại những nụ cười. Bàn tay mỏng, nhão nhàu rơi xuống. Không có phép màu nào, con đành nhận nỗi đau.
Mẹ ơi!
Con đã về, hãy cố lên, mẹ nhé. Lá mùa thu ngày ấy, ấm lưng mềm. Nay tiếng võng, thấm một đời kẽo kẹt. Giấc mơ nào, thăm thẳm góc trời đêm.
Lại viết về hoa
Những sắc hoa như trái tim mình. Nồng nàn đỏ, tím thương, tinh khôi trắng. Dẫu nắng mưa, vạn nẻo đường vẫn thắm. Vẫn ngọt ngào trước những rạng đông…
Những ban mai yên ả
Những ban mai yên ả. Ta dựa lòng vào hoa. Chợt thấy mình thật lạ. Tuổi cứ già hồn nhiên. Trong hoa như có biển. Tím một chiều nhớ mong.
Người đàn bà hạnh phúc
Người đàn bà đẹp tựa chiếc gương soi. Phẳng lặng, sáng trong, lấp lánh. Tháng ngày qua với bước chân hiu quạnh. Vẫn một mình nuôi con.
Yêu như là biển nhớ một mùa trăng
Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…
Có một ngày...
Em bước ra từ cỏ Yêu thêm một nhành hoa Cỏ hiền non sương sớm Hoa dịu dàng hoàng hôn. Từ sông ra biển lớn Yêu thương những cánh buồm Nhẹ nhàng trong chiều muộn