- LÊ QUANG TUỆ

Vô nghĩa
Tôi sẽ còn gì để nói với em Khi ngôn ngữ đã thành vô nghĩa Khi lòng người đã hết niềm tin Như bầu trời đã tắt ánh sao đêm. Sẽ nói gì? Sẽ nói gì với em?!


Những con mắt
Có những đôi mắt Hiền như mắt nai Êm như mặt hồ thu trong trẻo. Có con mắt Sắc tựa dao cau Nhìn nghiêng liếc xéo Cá dưới ao chết nổi lềnh phềnh...


Vô tình và hiện hữu
Đêm thao thức cồn cào không ngủ được Đêm chập chờn như tỉnh lại như mơ Hơi gió thoảng vô tình đêm vắng lặng Nhắc cho anh một thi tứ không ngờ


Tự tình khúc
Ta vốn là một gã nhà quê Với nghiệp nhà "canh nông vi bản" Tuổi ấu thơ chân bùn tay lấm Cắt cỏ chăn trâu Thất học trường làng... Bước vào đời như một gã nhênh nhang Đi lính... Chuyển ngành... Học hành... Công chức...


Vô và hữu
Vô tình với hữu tình Tuy hai mà là một Cũng như âm với dương Không đầu không cuối rốt Vô cực hóa thái cực Thái cực sinh lưỡng nghi Lưỡng nghi thành tứ tượng Bát quái biến vô cùng…


Điều không giả định
Với Lịch sử Không có điều giả định! Cái phải xảy ra Như đã xảy ra rồi. Lịch sử là tấm gương phản chiếu cuộc đời Cuộc đời có thể đổi thay Nhưng lịch sử thì không thay đổi.


Kỷ niệm đáng nhớ về một người thầy
Đêm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một trong những người thầy đáng kính của mình. Đó là thầy Phan Xuân Hạn, người Nghệ Tĩnh. Rất tiếc, tôi không biết địa chỉ cụ thể của thầy và bây giờ thầy sống ra sao.
