- LÊ QUANG TUỆ

Cầu trời hai chữ bình an
Trời thì đã chuyển sang thu Mà con nhiễu sự tù mù chửa tan Đời thì còn những quan tham Người dân còn chịu cơ hàn chưa thôi... Già về quê nghỉ... chưa ngơi


Nhớ quê... ta lại về quê!
Nhớ quê... Ta lại về quê Canh don, sứa muối, bề bề rang me (*) Rau xanh sạch, mát bóng hòe Hương cau thơm ngát đầu hè đêm trăng. Đi trăm nơi... Chẳng đâu bằng


Vọng Nguyệt Thiện
Người ta câu cá câu tôm Riêng anh có thú câu lươn mới kỳ. Chiều chiều xách giỏ anh đi Hỏi anh...? Anh chỉ cười khì: Cho vui...!!! Hôm nào cậu rảnh ra chơi


Chuyện xưa
Xưa Lã Vọng bên dòng Vị thủy (1) Ngồi thả câu suy nghĩ việc đời. Dây câu không lưỡi, không mồi. Thả theo dòng nước trôi xuôi lạnh lùng...


Tùy duyên
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên Đói kiếm cơm ăn, mệt ngủ liền Trong nhà của báu tìm đâu nữa Trước cảnh lòng không chẳng bận thiền.


Rụng lá diêu bông
Cõi đời... Sắc sắc không không Cõi người... Được mất lòng vòng loanh quanh Cõi tình thì rất mong manh Ngàn câu muốn nói mà đành lặng im.


Về lòng tốt, tài năng và sự khen chê
Với lòng tốt: quỳ gối cảm ơn Với tài năng: nghiêng mình kính cẩn. Người khen ta đúng: là Bạn của ta! Người chê ta đúng: là Thầy của ta! Trong cuộc sống, ai giúp cho ta điều gì tốt, dù nhỏ, cũng cần phải biết tri ân, hàm ân và báo ân. Đó là thái độ cần có của con người chân chính, sống có nghĩa, có tình.
