- LÊ QUANG TUỆ

Vô tư trong cõi vô thường
Ngủ một giấc tới sáng Dậy thấy lòng thảnh thơi Một ngày làm thiện nguyện Mệt... Nhưng mà rất vui...! Thân thể mệt chút thôi Mà tâm hồn thanh thản Thế là mãn nguyện rồi Cần chi nhiều thứ lắm…


Thảnh thơi trong cõi vô thường
Thế sự nhân tâm Đạo với Đời Thăng trầm thái bĩ lúc đầy vơi Câu thơ chén rượu say rồi tỉnh Lý Bạch Lưu Linh khóc lại cười.


Mây của trời
Đời như một áng mây trời Thả hồn cùng gió muôn nơi ngút ngàn Bốn mùa đông hết hạ sang Ngày ngày đón ánh nắng vàng trời cao Bồng bềnh bên những vì sao Những đêm trăng sáng trắng màu tinh khôi


Cùng em trang sách
Tám năm rồi gấp sách Có bao giờ lại nghĩ đến hôm nay. Ta bồi hồi nâng ngọn bút trên tay Kỷ niệm bâng khuâng Những ngày thơ bé... Tám năm rồi Ta mang sức trẻ


Núi và mây
Núi gần mây trắng chòm chòm Non xa mây trắng vẫn còn vây quanh Gần xa mây trắng giăng thành Mây bay... Còn lại núi xanh giữa trời!


Hồi hương ngẫu thư
Tuổi trẻ ra đi già trở về Tóc bạc da mồi vẫn giọng quê Trẻ con gặp gỡ mà chẳng biết Cười hỏi: Ông kia ở đâu về...?!


Thì thầm mùa xuân
Em ơi, đừng là mây Dẫu anh thành ngọn gió Hãy là bông hoa nhỏ Trong gió cười rung rinh. Đóa hoa nhỏ xinh xinh Năm cánh hồng rực rỡ Xuân về đang hé nở Thơm ngạt ngào hương bay
