- LÊ QUANG TUỆ

Chuyện xưa
Xưa Lã Vọng bên dòng Vị thủy (1) Ngồi thả câu suy nghĩ việc đời. Dây câu không lưỡi, không mồi. Thả theo dòng nước trôi xuôi lạnh lùng...


Tùy duyên
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên Đói kiếm cơm ăn, mệt ngủ liền Trong nhà của báu tìm đâu nữa Trước cảnh lòng không chẳng bận thiền.


Rụng lá diêu bông
Cõi đời... Sắc sắc không không Cõi người... Được mất lòng vòng loanh quanh Cõi tình thì rất mong manh Ngàn câu muốn nói mà đành lặng im.


Về lòng tốt, tài năng và sự khen chê
Với lòng tốt: quỳ gối cảm ơn Với tài năng: nghiêng mình kính cẩn. Người khen ta đúng: là Bạn của ta! Người chê ta đúng: là Thầy của ta! Trong cuộc sống, ai giúp cho ta điều gì tốt, dù nhỏ, cũng cần phải biết tri ân, hàm ân và báo ân. Đó là thái độ cần có của con người chân chính, sống có nghĩa, có tình.


Vô tư trong cõi vô thường
Ngủ một giấc tới sáng Dậy thấy lòng thảnh thơi Một ngày làm thiện nguyện Mệt... Nhưng mà rất vui...! Thân thể mệt chút thôi Mà tâm hồn thanh thản Thế là mãn nguyện rồi Cần chi nhiều thứ lắm…


Thảnh thơi trong cõi vô thường
Thế sự nhân tâm Đạo với Đời Thăng trầm thái bĩ lúc đầy vơi Câu thơ chén rượu say rồi tỉnh Lý Bạch Lưu Linh khóc lại cười.


Mây của trời
Đời như một áng mây trời Thả hồn cùng gió muôn nơi ngút ngàn Bốn mùa đông hết hạ sang Ngày ngày đón ánh nắng vàng trời cao Bồng bềnh bên những vì sao Những đêm trăng sáng trắng màu tinh khôi
