- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Thu đấy hạ vẫn đây
Tôi đi dọc tháng Tám, nơi hạ và thu chen nhau trong từng góc nhỏ, mỗi con đường, mỗi vạt cỏ, mỗi chiếc cầu vắt ngang và mỗi làn gió thoảng. Non nước vẫn hữu tình, uy nghi tình tự. Núi vẫn xanh cây tươi thắm, đậm đà sức sống. Mặt nước vẫn lấp loáng bóng trời mây.


Củ su hào còn có rễ
Thanh bải hoải nhìn sang ông chồng mới cưới. Lại nôn nao muốn ói mửa. Cô ôm chặt bụng rón rén ra khỏi chiếc giường đơn chật hẹp của phòng tập thể. Khe khẽ mở cánh cửa gỗ nứt nẻ, cô ngồi xổm trước hè, tay chống vào má, gật gù thức ngủ.


Không đề
chơi vơi chơi vơi ta là chiếc lá ta là cơn mưa ta là giọt thơm bồng lên tia nắng trượt sắc cầu vồng bắc vào lưng gió đung đưa đung đưa


Kìa thu!
Bạn tôi - những người con gái trẻ những người vợ, những người đang làm mẹ mỗi người một sắc vẻ, tài ba. Chiều nay nước mắt tràn nóng bỏng khóc cho đời đau khổ những chia xa khóc cho người đi - những người chồng của họ


Cái tên Văn Hoại
Chúng tôi sà vào quán theo nó. Biền hiền như đụt ngồi dúi vào một góc ấp úng: - chào em. Hôm nay… các bạn anh khát nước quá… „khát“ – tôi nghĩ thầm – sao không nói luôn bọn anh vừa ăn mắm ruốc kho mặn, đái khai… hì hì hì…


Trăng lên
có một vầng trăng nấp hoài sau vách núi trăng xấu hổ sợ bóng mình rung động nước non những ngọn sóng kiên nhẫn lăn tròn lăn tròn những chiếc thuyền bỏ neo


Chín rục
Một chùm hoa thật lạ vươn lên giữa bụi cây cỏ bên hồ. Mình với tay níu một bông lại gần để ngắm. Không ngờ cả một chùm hoa to đổ vào tay. Bần thần mình cầm nó trên tay. Thân của nhánh hoa cứng, chắc như gỗ cây già...
