- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Hè về
Hè về vang tiếng ve ngân Trời xanh cao vút đầy sân nắng vàng Tiếng chân rảo bước rộn ràng Thuyền đầy ắp cá lưới giăng giăng mờ Một đàn em nhỏ ngây thơ
Vườn nhà
Vườn nhà bí đỏ la cà.Hỏi thăm xà lách sao mà thân thương. Mấy anh cà rốt đội sương.Dáng đứng ngay thẳng lại vương sắc hồng Lơ thơ mấy chị cải ngồng Chưa kịp lấy chồng đã vội trổ hoa
Trái tim đóng băng
Một trái tim đóng băng Nằm sâu trong tuyết Tuyết trắng...Tuyết óng ánh. Con gái yêu, con gái nhỏ bé vẽ cho mẹ một con tim đỏ đẹp và mềm, mang trong mình thương và đau
Con đi rồi
Ngõ rất quen mà sao nay thấy lạ. Chạnh lòng ta man mác dưới hàng cây. Chim không hót như mấy ngày hôm nọ. Để mẹ về ngõ nhỏ lại càng xa.
Cánh Anh Đào sẽ trắng
Không dứt mưa Không ngừng gió Cánh đào đỏ rơi Lạnh, run, kiệt sức. Giọt và giọt nhỏ xuống Anh đào khóc Nó sẽ trắng... sẽ trắng... Một thời đẹp vừa qua... như thế.
Tình xuân
Mai đào nở rộ đón xuân sang. Lộc biếc chồi xanh vẫn mơ màng. Cô gái yêu kiều tìm chút nắng. Người đi xa vắng có buồn không?
Đóa hoa con
Con đứng trước một vườn hoa tuyệt tác Váy tím cà xen màu lá xanh non. Bạch hồng nhung như ve vuốt vai tròn. Hương thoang thoảng tóc con vờn trước gió . Một cảnh quan diệu kỳ con đứng đó.