- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Mẹ gửi con
Mẹ trao con chút tình Ngọt mùi quê lúa chín Những chiều quê bịn rịn Tím hoàng hôn bên sông Mẹ gửi con nắng đông Hồng tươi trên mái bếp Khói quyện thơm cơm nếp Tinh khôi giọt sương đầu
Tiễn con
Ngày tiễn con mẹ chẳng dám hôn Sợ mềm lòng khi con còn thơ dại Mẹ cho con tự mở trang thời đại Mà từ xưa mẹ chưa có bao giờ Có phải chăng mẹ chỉ có trong mơ Một cuộc sống bây giờ con đang sống
Những cánh hoa anh đào
Ngày đến đánh thức tôi và nước mắt. Không ánh mặt trời Không tiếng chim hót Không gió ngọt lành Không hương hoa thơm. Chỉ mưa ào ạt Tạt cây ngả nghiêng.
Vườn Xuân
Tết này mẹ có một vườn xuân Hồng Nhung thơm phức bên Tây Đức Lộc biếc, chồi xanh mãi Ba Lan. Cả vườn xuân tung hứng nắng tràn, Chim líu lo hót về quê mẹ.
Nỗi đau
Chẳng muốn rời xa thơ một bước Sợ hồn xinh lạc mất đường về Đã bao năm cách biệt trời quê Ấm tình nghĩa, thân người nơi xứ lạ. Một thoáng se lòng ta nhớ mẹ Một chút buồn xót xa em trẻ
Trọng trách tuổi tám mươi
Vừa bàn giao sáng nay Tuổi bố mẹ càng cao Càng thêm nhiều trọng trách! Ghi vào trong sổ sách Sống trăm tuổi không già. Nhà sạch sẽ thơm tho Thịt kho theo iu tub
Em đón chị về quê
Em đưa chị về quê Giữa mùa xuân én liệng Búp non biếc trên cành Bếp hồng thơm nệp bánh Em kể "Chị biết không Búp nhiều tên lắm nhé Hồng, Na, Trà, Mỡ, Thạch