- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Mẹ tôi
Mẹ tôi nay bóng ngả về chiều Đông sang se lạnh dáng liêu xiêu Yêu con biết bao điều thương nhớ Tóc mây trắng xóa vẫn làm thơ .
Nụ hôn đầu
Mênh mông gió và mênh mông nắng Ngàn sóng lăn tăn, ngàn mắt vui Một sớm mai xinh, cánh đào hé mở Giọt sương đêm...bỡ ngỡ nụ hôn đầu.
Có một ông tiên
Ông là con út Nhỏ được chăm chút Hay dỗi hay hờn Hay lườm hay nguýt Ông rất đẹp trai Lưng thẳng chân dài Nụ cười rực rỡ
Nụ hôn đầu
Mênh mông gió và mênh mông nắng Ngàn sóng lăn tăn, ngàn mắt vui Một sớm mai xinh, cánh đào hé mở Giọt sương đêm...bỡ ngỡ nụ hôn đầu.
Quê hương
Có phải chăng đây là đất Việt Mít quấn thân cây Lựu trĩu cành tươi đỏ Nhạc du dương hòa cùng sóng vỗ Gió tự tình và lá hát vu vơ
Xuân sẽ về ư?
Chim non vỗ cánh phương trời lạ Một thoáng quê xa ánh lửa hồng Liễu rủ cành cong, thương cùng nhớ Mai gầy trơ trọi, đứng ưu tư Xuân sẽ về ư, mây hỏi gió
Thu sáng nay
Sáng nay thu yên lặng quá Gió bồng bột bay xa Chẳng nhớ quay về Chỉ có nắng Chao ôi nắng! Vàng ươm mê mải Trải kỷ niệm xưa phủ kín cõi hư vô.