- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Tuổi nụ tuổi hoa
Vui quá hôm nay tớ vừa tròn bốn tuổi 5500 bài tớ đã học xong. Nhiều dạng lắm, nào thơ văn hội họa Nhạc đàn ca, kịch hát ngân nga Tớ thấy mình đẹp và tươi lắm lắm Chăm chỉ, dịu dàng, sâu sắc, trong veo! Tháng mười một, thu còn đang õng ẹo


Có gì vui lạ
Sáng nay thu có gì vui lạ Nắng mơn man vuốt ve cành lá Chim véo von đùa vui muôn ngả Gió thơm nồng nàn Bún, phở, bánh bao. Cà phê nâu, Sữa đường khua lách cách


Thơ của mùa thu
Tóc là dòng mực chảy. Da thịt là giấy thơm. Thấm thật sâu con tim Bài thơ tình thu viết. Những dòng buồn tím biếc Rơi vào sau vách xanh. Những ước vọng mong manh


Mùa thu tự họa
Thu cứ khoe mình thôi Trộn màu vào sắc nước Vẽ tranh trôi giữa trời. Lá níu cành, lá rơi, Đỏ như lời hò hẹn Hoa Phượng hồng năm nao Vàng như câu ca dao


Mưa ướt vầng trăng
Chiều thu công viên yên ắng ngủ. Một nét cầu vồng cong rủ vắt ngang. Chợt đất rung, bàng hoàng, cành cưa gẫy Ngổn ngang nằm, lá run rẩy biếc xanh.


Cùng run lên với cỏ
Sớm nay trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi lại nghe Thu nhắc nhở: “Hòa viết đi chứ. Đi du lịch chụp ảnh không chán tay thế mà xao động thì không ghi lại là sao? Này nhé, Hòa hãy thả mình nằm giữa thảm cỏ xanh, để những bồi hồi xao xuyến


Thời gian quên lối
Một lần nữa thôi, Nắng tháng Mười nồng nàn nóng hổi Bóng tối mềm sau đường cong bối rối Khoảnh khắc ngừng trôi, thu ngấm vào da thịt Chín mọng nụ hôn; mùa trao đắm đuối!
