- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Cánh Anh Đào sẽ trắng
Không dứt mưa Không ngừng gió Cánh đào đỏ rơi Lạnh, run, kiệt sức. Giọt và giọt nhỏ xuống Anh đào khóc Nó sẽ trắng... sẽ trắng... Một thời đẹp vừa qua... như thế.


Tình xuân
Mai đào nở rộ đón xuân sang. Lộc biếc chồi xanh vẫn mơ màng. Cô gái yêu kiều tìm chút nắng. Người đi xa vắng có buồn không?


Đóa hoa con
Con đứng trước một vườn hoa tuyệt tác Váy tím cà xen màu lá xanh non. Bạch hồng nhung như ve vuốt vai tròn. Hương thoang thoảng tóc con vờn trước gió . Một cảnh quan diệu kỳ con đứng đó.


Mẹ gửi con
Mẹ trao con chút tình Ngọt mùi quê lúa chín Những chiều quê bịn rịn Tím hoàng hôn bên sông Mẹ gửi con nắng đông Hồng tươi trên mái bếp Khói quyện thơm cơm nếp Tinh khôi giọt sương đầu


Tiễn con
Ngày tiễn con mẹ chẳng dám hôn Sợ mềm lòng khi con còn thơ dại Mẹ cho con tự mở trang thời đại Mà từ xưa mẹ chưa có bao giờ Có phải chăng mẹ chỉ có trong mơ Một cuộc sống bây giờ con đang sống


Những cánh hoa anh đào
Ngày đến đánh thức tôi và nước mắt. Không ánh mặt trời Không tiếng chim hót Không gió ngọt lành Không hương hoa thơm. Chỉ mưa ào ạt Tạt cây ngả nghiêng.


Vườn Xuân
Tết này mẹ có một vườn xuân Hồng Nhung thơm phức bên Tây Đức Lộc biếc, chồi xanh mãi Ba Lan. Cả vườn xuân tung hứng nắng tràn, Chim líu lo hót về quê mẹ.
