- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY

Em và Mùa Thu
Gió cười cùng em, nắng reo muôn ngả Lau vẽ màu lên áng thu trong Quang phổ kết vòng lung linh ngàn đốm sáng Em ôm vào lòng yêu dấu, thiên nhiên!


Say quê
Bạn ơi về với tôi không? Con đường trải nắng mênh mông, đứng chờ. Trời xanh, mây cũng xanh lơ. Bụi tre, khóm trúc ngẩn ngơ bóng hình. Bạn ơi về với quê mình!


Tháng Mười Thu
Em đi giữa mùa thu vàng năm ấy Một mình, không vòng tay ấm sau lưng Vẫn con đường, hàng cây đứng chìm trong nước biếc Vẫn sỏi đá, khát khao lạo xạo dưới bàn chân.


Hà Nội cháy!
Trời khóc! Từng giọt nước mắt đen, Cay, mùi khói khét Loang đường phố Ướt ngôi nhà xiêu đổ Vì đau! Đồng tiền nát nhàu Đếm lòng tham, Tội lỗi, Đốt ngọn hung tàn Thiêu cháy ước mơ.


Thầy giáo tôi
Thầy ơi sao buồn vậy Ra đi, một kiếp người Hào hoa! Ba năm học cấp ba Cả một đời em nhớ. Giờ giảng văn, Hồi hộp đón thầy Đón chị Dậu, Đạm Tiên Đón ca dao cổ tích Đón hoa Quỳnh lỡ hẹn Đón hoa Nhài thơm Tinh khiết Nở đêm ... Em muốn nói thương thầy, Thương căn nhà thềm xanh, Rêu phủ. Em muốn khóc bên thầy,


Xin hãy về!
Bố tôi ngã Mắt sưng vù màu lam. Da vốn hồng, Nay ngả màu xam xám. Nụ cười ơi! Mau về Nam thăm bố Và vườn hoa Thắm tươi ngàn sắc nở, Xin hãy về!


Dì tôi nhớ U
Dì tôi nhớ U, nước mắt lăn gò má. Chợ đã tàn, người về muôn ngả, Chỉ ngõ nhà ta vẫn bặt bóng hình. Hay là U còn vội ghé đồng xa Thăm ruộng lúa chiều qua mình cấy. Hàng nối hàng, mạ non dầy dậy.
