- NGUYỄN QUỐC VĂN

Yên Tử
Lên Yên Tử gặp Phật Sương không cho rõ người Nắng bụi trần rũ sạch Mây hoa sen giữa trời Xuống núi về với đời Tâm sóng yên biển lặng Những khổ đau cay đắng Bỗng ngọt ngào trên môi


Lạc mùa
Như mưa Sẽ có một ngày Trắng trời nắng hạ Giăng vài giọt rơi Bao nhiêu Bạn hữu một thời Trút như lá rụng Rỗng đời cô liêu


Ngôi sao
Anh phải lòng Một ngôi sao đã tắt cuối trời xa Mây trắng đã lấy chồng Mưa thu lạc Bơ vơ đêm khuya khoắt Gió bấc tim Sẽ làm rét mùa đông


Người quê lụa
Núi Tản Viên đội mây soi sông Đà Sơn Tinh, Thủy Tinh cúi đầu dâng lễ Niệm bến Đục nâng con đò lướt nhẹ Vào tiếng chuông thơm ngan ngát chùa Hương...


Đò Quan
Xa xưa là một bến đò Chở bao nhiêu sóng văn thơ Lý Trần? Thành Nam nối với Nam Trân Đò Quan oằn gánh dân gian bốn mùa?


Thành Nam
Nam Định níu chân ta về Bờ bãi mom sông phẳng lặng Phù Long mùa này nước cạn Mưa bay vương trắng Đò Quan Đâu tiếng chuông chùa Cuối ngân vang Nhang đền Trần tàn cong đầu tháng


Đồng vào đồng ra
Muốn không ra kẻ không nhà Người ta phải có đồng ra đồng vào Muốn không thành kẻ tào lao người ta phải có đồng vào đồng ra
