- NGUYỄN QUỐC VĂN

Chưa quen
Thóc trời Nuôi sống chim trời Tình yêu Nuôi một phần đời người ta Mặt trời Nuôi sắc cỏ hoa Trời đêm Nuôi sống trăng già trăng non


Gió Lào
Thương đứt ruột gió Lào ơi Mơ tưới đời ướt mà trời bắt khô! Thấp cao đồi núi lô xô Miền Trung gió nướng bắp ngô chín vàng?


Đợi mong manh
Đợi hôm qua Mưa phùn không trở lại Sau lưng ta Người lỡ hẹn không già Trước mặt ta Nắng ngang mày mùa hạ Ngày vừa may Manh áo lụa gió bay


Sen
Theo hương sen Em đến cửa từ bi Dù vẫn biết Từ đất bùn sen mọc. Vương gót ngọc Hương ngát từng sợi tóc Những thơm tho Lặn vào cả linh hồn


Ru con
Ngủ đi con trái đất tròn Bay trong vũ trụ mai còn vẹn nguyên Thức chi cái nợ cái duyên Thức đi biển cả con thuyền mong manh


Mẹ ta
Mẹ ta chưa bao giờ nghèo Ổ rơm giầu có gió heo may trời Áo tơi lá giấu mồ hôi Mặt úp so đất, khoanh trời bằng lưng


Mẹ ước
Giá mà mẹ bắt được rồng Làm cho con một cỗ lòng con ăn Nằm mơ luộc chín được trăng Cua đồng mẹ giã nấu canh con dùng
