- TRẦN HUYỀN TÂM

Khúc giao mùa
Hẳn là Xuân chưa thể rời đi Khi mùa cứ níu chân mùa ở lại Khí an lành tịnh nguyên miền xa ngái Mây trong ngần, xanh theo mãi lên cao. Sáng ngọt ngào, Chiều đã bớt hanh hao Đêm lặng gió thoảng hương mùa cũ


Nỗi niềm Tháng Tư
Bao ưu phiền mưa gửi lại nơi đêm Sáng Tháng Tư trong veo hơi thở Gió thanh tao mướt nụ hoa chớm nở Nắng khẽ khàng nhón bước nắng xuân lơi.


Rét Nàng Bân
Có ai còn nhớ cái hẹn Tháng Tư? Nàng Bân đã may áo xong rồi đấy! Trời Hà Thành gió xuân thì mây mẩy Bóng nắng tròn trên vai. Ngọt ngào sớm mai Mướt mát bước xưa con đường xanh lá Cây trải lòng trước cơn mưa đầu hạ Mắt biếc một màu như nhiên.


Bài thơ Tháng Tư
Bâng quơ ngọn gió Tháng Tư Rơi rơi đôi bông gạo đỏ Hoa sưa nghiêng mình xuống cỏ Hoa xoan rụng tím vườn nhà.


Tản mạn miền sương khói
Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên của tháng Tư năm 2001, khi tôi đang công tác xa nhà. Bạn thân gọi điện thoại, nghẹn ngào thông báo nhạc sĩ thần tượng họ Trịnh vừa qua đời. Một khoảng lặng bao trùm. Ngay tối đó, lũ chúng tôi tụ lại bên nhau cùng hát vo các bài hát của ông mà chúng tôi thích. Đã từng nhiều lần chúng tôi hát như thế.


Tôi thấy
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si. Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát


Một mình gỡ nỗi chênh chao
“Đối cảnh sinh tình” hay “tự cảnh sinh tình” là việc tâm của chúng ta bị dẫn động khi đối mặt với một tình thế hay cảnh vật. Chúng cũng có thể đơn giản chỉ là một ý nghĩ, một lời nói, một ca từ, một câu thơ. Chúng như chất xúc tác, như muối rắc vào đầu ta, vào tâm ta, như nhắc nhớ ta phải ngoảnh nhìn, phải hoài niệm.
