- TRƯƠNG MINH HIẾU

Mùa lũ
Lũ đầu mùa, nước ngập nửa chân đê Ngô vội bẻ non, luống rau gom cả gốc Nắng đổ chang chang, mồ hôi hòa nước mắt Hối hả đẩy xe bò, tôi bì bõm theo cha


Hương bồ kết
Mẹ ngồi dưới bóng cây trưa Rung rinh hoa nắng lưa thưa rụng đầy Tóc mềm như gió như mây Nước thơm mẹ gội, bàn tay chải đều


Những ngày xa thành phố
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả


Chiều về thăm quê
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt


Gió làng hoa
Đông chưa kịp xa, xuân đã đến rất gần Gió bung nụ hồng tươi cành đào biếc Hàng giậu thưa, tầm xuân tưng bừng Tết Ngạt ngào hương, ong ngược nắng bay về


Mưa dông
Ào ào mưa trút bốn bề Sấm ầm ầm giật, chớp lòe lòe giăng Gió đâu mà gió phũ phàng Cây nghiêng, cành gẫy, mùa tan nát mùa Mưa xối xả, đã hay chưa


Nửa chừng mưa
Trời vừa dứt những hạt mưa thoáng qua Gió lại hầm hập nóng Những mảng tường loang lổ màu xám trắng Phả lên hơi hướng trưa hè Hàng cây đứng trơ trơ Lấp loáng nước vừa quệt lên đám lá
