- TRƯƠNG MINH HIẾU

Nhớ về thăm mẹ
Phải là linh cảm chuyện gì Mà đêm khó ngủ ngày thì nôn nao Đông về rét mướt có sao Mà lo sương muối hanh hao thân gầy


Qua cơn mưa bất chợt
Là qua đi mờ mịt nửa khung trời Là vỡ vụn lời hẹn trước bình minh rạng rỡ Là trốn chạy vội vàng giữa cung đường không đèn đỏ Cơn mưa rào bất chợt của riêng ai Mưa qua rồi biển xanh tựa ban mai Cánh buồm nhỏ nghiêng chào con sóng nhỏ


Hai phía không là
Lặng nhìn theo phía xa vời quãng sông vắng gió khung trời vắng mây Mịt mờ cây với lá cây Dối lòng tay lại cầm tay của mình. Hình như có gió vô tình Có chân ai bước thập thình sau lưng


Cháy lên mùa phượng nở
Có lời nào giục giã vội vàng đâu Mà cứ nở như không còn được nở Màu đỏ ngỡ chẳng nồng nàn hơn nữa Phố xá bừng bừng lửa phượng thắp hè sang


Chị tôi
Mẹ mừng sinh được chị tôi Anh em tôi nữa năm người con trai Chị tôi da trắng tóc dài Yêu đương cũng chỉ một vài đám thôi Lựa lòng thuận ý cha tôi Thuyền rong ruổi mãi dừng nơi gần nhà


Lỡ hẹn mùa hoa gạo
Hoa rực cháy một vòm trời đang hạ Đỏ như ai mong đợi bước ai về Cơn gió ngược dập dìu rơi rất nhẹ Mấy đài hoa lỡ cạn nửa câu thề


San hô trắng
San hô dưới đáy biển Suốt một đời trắng tinh Mặc sóng ngầm cát chuyển Qua ngàn năm nhấn chìm Giữa bao la được mất Lấm lem trong kiếm tìm
