- VŨ THANH HUYỀN

Viết cho ngày tình nhân
Liệu còn có một kiếp sau? Để người nói lại những câu ân tình Xanh rêu ngói phủ mái đình Đâu rồi mộng ước chung tình với nhau.


Nét xuân Tam Đảo
Tưởng đâu lạc chốn thiên đường Mây nhòa bóng núi, hương vương lối về Hồ Mây xanh tựa cõi mê Nước tuôn Thác Bạc ùa về như reo Trúc tre mươn mướt lưng đèo Người đi gió cứ mơn theo tần ngần


Mùa xuân Bản Lác
Tiếng khèn ai chơi vơi Trong khung trời bản Lác Tôi lặng nghe em hát “Inh lả ơi” Xao xuyến đất trời Mắt ngời tiếu nữ Bàn tay em dệt vải Bàn tay em làm nương


Nhớ
Em se sợi nhớ vào đêm Đêm huyền hoặc vô tận Em dệt sợi nhớ sang ngày Ngày chung chiêng, lảo đảo, nắng say


Chợ quê
Chợ quê tôi không biết có tự khi nào, từ khi ông bà, cha mẹ tôi sinh ra đã có chợ rồi, nghe nói chợ được hình thành cách nay đã mấy trăm năm. Chợ không chỉ là nơi mua bán, trao đổi hàng hóa của người dân địa phương mà chợ còn là giao thoa văn hóa cộng đồng, giao lưu văn hóa vùng miền.


Viết cho ngày sinh nhật
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời


Về Côn Sơn
Trong khói sương bàn cờ tiên còn đó Trúc lặng im nghe suối chảy rì rầm Dáng như thiền rừng thông đứng trầm ngâm Nắng lênh loãng chiều Côn Sơn lộng gió
